Dĩ nhiên, điều làm cho y càng tức giận hơn là kế hoạch lần này đã thất bại. Chẳng qua y không nghĩ ra tại sao đám vu sư đó lại biết bọn họ sẽ xuất hiện. Nếu nói là trùng hợp thì thật là khó có thể khiến người ta tin.
Rõ ràng là kế hoạch chỉ mới tạm thời quyết định, hơn nữa đi ra ngoài toàn là nghị viên quốc hội Huyết tộc, tuyệt đối không thể nào có gian tế. Nhưng tại sao bộ lạc vu sư lại có thể kịp thời chặn bọn họ lại?
Lúc này Hầu tước Ryan trăm mối không một lời giải.
Lúc này Aguero chỉ là sáng sớm, nhưng ở Hoa Hạ lại là xế chiều.
Bệnh viện đa khoa Ba quân chủng, một người mặc áo khoác blouse màu trắng đang ngồi dưới ánh mặt trời, vừa phơi nắng vừa tán gẫu.
- Lão Ngô, anh nói Đại tá Giang Nguyên gì đó rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Đến Châu Phi mà lại dùng thuốc đông y.
Một vị lão đồng chí cười khổ bưng tách trà trong tay, nhấp một miếng rồi nói:
- Dùng trong nước thì được, nhưng đến Châu Phi, hơn nữa còn là sự kiện được toàn cầu chú ý, đúng là quá tự do phóng khoáng đi.
Người được gọi là lão Ngô cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Tôi làm sao mà biết. Nhưng truyền thông nước ngoài đang nắm lấy chuyện này, rồi phóng đại lên. Đám chuyên gia nghiên cứu ở Mỹ, Anh thì thay phiên nhau lên tiếng phê bình. Nếu lúc này xảy ra rắc rối, vậy thì rắc rối sẽ rất to. Mấy năm qua, danh tiếng chúng ta vất vả kiếm được chỉ sợ cũng sẽ bị giảm đi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Chẳng qua chúng ta cũng biết, Đại tá Giang Nguyên dường như không phải là người thất thường, làm sao có thể làm ra mấy chuyện như vậy?
Tại một trung tâm nghiên cứu vi khuẩn của Hoa Hạ, mấy vị chuyên gia trung niên cũng đang ngồi chung một chỗ, gương mặt tràn đầy giận dữ.
Một người mang mắt kính gọng vàng, bực tức nói:
- Qua loa, hoàn toàn là làm qua loa. Làm mất hết mặt mũi Hoa Hạ chúng ta.
- Đúng là làm bậy, rốt cuộc không biết cấp trên nghĩ như thế nào lại an bài cậu ta đến đó. Cho dù cậu ta có chút tài năng, sắp xếp trong nước là được, tự dưng lại đưa đi nước ngoài? Đúng thật là lung tung mà.
Một người đàn ông tóc muối tiêu mập mạp liên tục lắc đầu nói.
Người đàn ông mang mắt kính hừ lạnh, nói:
- Chúng ta khổ cực kiếm chút danh tiếng trên trường quốc tế, nhưng lúc này thì ngon rồi, bị hành động của cấp trên xóa hết rồi.
Nghe hai người này nói chuyện, một người tóc bạc gần cả một nửa đưa tay đẩy mắt kính của mình, nói:
- Nhưng, Đại tá Giang Nguyên cũng là bất đắc dĩ thôi. Việc nghiên cứu virus đã được tiến hành từ mấy ngày trước, nhưng đám chuyên gia của Mỹ và tiểu tổ nghiên cứu vi khuẩn của chúng ta cho đến bây giờ cũng không tìm được bất kỳ biện pháp nào. Cứ tiếp tục như vậy, những người bị lây nhiễm sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Nói đến đây, vị lão giả này lắc đầu, cười nói:
- Thuốc đông y không phải là không dùng được. Nếu có thể phát huy chút tác dụng, thế thì có còn hơn không.
- Vu lão, thuốc Đông y có thể mang đến hiệu quả gì hay không, không phải là anh không biết. Khi dịch Sars bùng nổ, rễ bản lam mà mọi người ca tụng cũng đâu mang lại hiệu quả gì.
Người đàn ông mang mắt kính nói:
- Chỉ sợ chính bản thân cậu ta cũng không biết cậu ta đã trở thành trò cười như thế nào.
Dứt lời, người đàn ông trung niên xoay màn hình máy tính đến trước mặt lão giả, nói:
- Anh nhìn đi, tên Peter đó đang trắng trợn cười nhạo chúng ta ở Châu Phi. Thật là làm cho chúng ta không còn mặt mũi để gặp người.
Người đàn ông trung niên mập mạp thở dài, cười khổ nói:
- Hôm nay tôi cũng đọc được. Tên Peter đó còn nói là chờ ngày mai sẽ đến xem hiệu quả thần kỳ của thuốc Đông y Hoa Hạ. Cái tên này chắc chắn đã chuẩn bị cổ động mọi người công kích và cười nhạo lần nữa.
Nghe hai người nói chuyện, lúc này lão giả cũng chỉ có thể thở dài, không biết phải làm sao. Ông cảm thấy, cách làm của Đại tá Giang Nguyên đúng là có chút hoang đường. Tại sao cấp trên lại không quan tâm nhỉ?
Lúc này, trong một căn phòng làm việc sâm nghiêm, một lão đồng chí toàn thân nhung trang đang ngồi trước máy tính xem thứ gì đó.
Sau khi xem xong, sắc mặt lão giả trong nháy mắt trầm xuống, quát:
- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở Châu Phi? Dùng thuốc đông y để kháng khuẩn? Ngay cả truyền thông nước ngoài cũng đang nháo nhào việc này, tại sao lại ẩu tả như vậy?