Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tin tức lóe lên.
- Đã hoàn thành cường hóa Nhãn thức cấp một, tiêu hao 31% năng lượng... Cơ thể sắp tỉnh dậy, tạm dừng Ngũ Cầm vận khí pháp... Tích lũy năng lượng Cửu Vĩ Đệ nhất vĩ 20%...
Giang Nguyên xoa cái đầu hơi đau nhức một lần nữa tỉnh lại, đến khi hắn chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nhìn trần nhà, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại.
Hắn cứ nghĩ là mình chưa tỉnh ngủ, sau đó lại dùng sức híp mắt, Giang Nguyên bật tỉnh, kinh ngạc nhìn trần nhà, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Bởi vì rèn của sổ của hắn đang bị kéo chặt, nhưng trong tầm nhìn của hắn, căn phòng vốn tối đen lại được hắn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, ngay cả những hoa văn nhỏ xíu trên bóng đèn áp trần cũng được hắn nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Giang Nguyên trừng mắt, sau khi một lần nữa xác định xem có phải mình nằm mơ không thì đành bất đắc dĩ nở nụ cười. Mình thường đột nhiên có vài năng lực mới, xem ra tối qua chắc chắn lại xảy ra chuyện gì rồi.
Hắn ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, dần dần bắt đầu quen với tầm nhìn hiện tại, nó giống như tầm nhìn của kính hiển vi vậy.
Giang Nguyên mở cửa sổ ra, nhìn sang phía đối diện. Lúc này bầu trời hơi sáng, mượn ánh sáng chiếu từ phía chân trời, hai mắt hắn hơi hieps lại, hai đồng tử khẽ co rút, sau đó hắn có thể nhìn rõ chữ trên tờ báo cũ của cửa sổ nhà đối diện.
- Ồ...
Giang Nguyên đưa tay gãi đầu, nhớ lại chuyện tối qua. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn đã nhớ ra hình như có cường hóa nhãn thức gì đó.
- Mũi cường hóa rồi, mắt cũng cường hóa rồi...
Giang Nguyên vừa bất đắc dĩ vừa hưng phấn cười. Không biết lần sau mình sẽ cường hóa gì nữa đây? Tai sao? Hay là lưỡi...
- Hộc... hộc... hộc... hộc...
Hai tay hai chân Giang Nguyên chống xuống đất, cơ thể gập về trước lui ra sau theo quy luật, đồng thời, khi đẩy về trước cơ bụng thỉnh thoảng phát ra âm thanh, khi lui ra sau, giữa ngực và bụng nhanh chóng co rút lại, bắt đầu vang lên âm thanh nặng nền như máy xay gió, trông giống như một con mãnh hổ đang đứng trên mỏm núi đá không ngừng ngửa đầu lên trên gầm rú.
Sau vài lần lặp đi lặp lại như vậy, Giang Nguyên tiện đà hai tay liên tục di chuyển từ trái ra sau, sang phải rồi ra trước, hai chân đồng thời lui ra sau, dùng hết sức kéo duỗi thắt lưng; đầu ngẩng lên trời, rồi lại cúi nhìn ngang phía trước, giống như một con hổ lười đang duỗi lưng, giữa các khớp của sống lưng không ngừng vang lên tiếng “rắc rắc”.
Hình xăm ở vai trái Giang Nguyên vẫn lúc sáng lúc tối như trước. Quanh người Giang Nguyên, cùng với vận động của hắn, khí tức giữa các cơ thịt cũng lờ mờ toát ra, sau đó cùng với vận động của hắn, giữa các cơ và khớp các chi chậm rãi di chuyển, như bắt đầu chậm rãi xảy ra chút biến hóa.
Có điều Giang Nguyên không chú ý đến những điều này. Mỗi động tác được thực hiện hắn đều cảm thấy giữa các cơ và khớp càng ngày càng lưu loát tự nhiên. Mồ hôi chảy ra trên trán, trên lưng cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Ê... Giang Nguyên...
Giang Nguyên nghe thấy một tiếng gọi thanh thúy như hoàng oanh truyền đến bên tai. Hắn chậm rãi dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía truyền đến tiếng gọi. Phía cuối con đường nhỏ, có một bóng dáng xinh đẹp đang chậm rãi đi về phía này, hơn nữa vừa đi còn vừa nhẹ nhàng vẫy tay với Giang Nguyên. Trên mặt cô ấy còn nở nụ cười tinh khiết như ánh trăng.
Hai mắt Giang Nguyên khẽ híp lại, càng nhìn rõ được nụ cười thuần khiết trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn cách một khoảng khá xa kia.
Sau đó, Giang Nguyên cũng cười, đưa tay lấy quần áo mặc vào, trong đầu truyền đến tin tức:
- Nhận được năng lượng sinh vật đặc biệt. Độ tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đệ nhất vĩ là 25%.
- 25%?
Giang Nguyên nghe thấy tin tức này thì khuôn mặt liền cứng đờ. Sao chỉ còn lại 25%? Hôm qua chẳng phải vẫn còn 50% sao?
- Sao? Nhìn thấy tôi nên anh không vui à?
Tuyên Tử Nguyệt đến gần thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Giang Nguyên khẽ nhướn mày, hai hàng lông mày ngập tràn anh khí nhướn lên, nhìn Giang Nguyên không vui nói.
Khóe miệng Giang Nguyên nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nụ cười sảng khoái:
- Làm gì có...
- Vậy ban nãy vừa nhìn thấy tôi hình như anh có vẻ không vui, giống như rất không muốn gặp tôi vậy...
Tuyên Tử Nguyệt hơi chu môi, sau đó trong mắt lóe lên tia đã hiểu, sau đó nói: