Từ Khải Liễu vừa nói ra lời này, tất cả mọi người thoáng trầm mặc, sau đó liền bắt đầu cân nhắc được mất của chuyện này. Nhưng La lão y sư La Thiên Minh cùng hai vị Trưởng ban của ban Luyện đan lúc này dĩ nhiên không chút chậm trễ, vội vàng bày tỏ sự đồng ý.
Chu Thế Dương thấy tình thế không đúng, mọi người rất dễ dàng vì lập trường của mấy người này mà tán thành, lão vội vàng lên tiếng nói:
- Viện trưởng, chuyện này nên thảo luận kỹ hơn!
- Ồ? Ý của Thiên y sư Chu là gì?
Từ Khải Liễu cũng không bất ngờ trước sự phản đối của Chu Thế Dương.
- Viện trưởng... Giáo hội tuy là kẻ thù truyền kiếp của Huyết tộc nhưng cũng không có quan hệ tốt lắm với Thiên Y viện ta... Nếu Thiên Y viện ta thỉnh cầu họ trợ giúp Giang Nguyên, tất nhiên sẽ phải trả cái giá trên trời...
Chu Thế Dương vừa nói ra những lời này, những người bên cạnh cũng âm thầm gật đầu, bọn họ cũng lo điều này. Với thân phận của Giang Nguyên cùng với Tề Thế Đỉnh mà hắn mang theo, nếu mở miệng yêu cầu Giáo hội chi viện, đối phương chắc chắn sẽ đưa ra cái giá đủ để mọi người ngồi đây đau lòng.
Chu Thế Dương nhìn bộ dạng của mọi người liền mỉm cười, sau đó nói:
- Hơn nữa, đến lúc đó chắc chắn Giáo hội sẽ yêu cầu viện ta cái giá tương ứng mới có thể đồng ý điều kiện này! Cho nên tôi có một đề nghị khác!
- Ồ... Mời nói!
Lời Chu Thế Dương nói Từ Khải Liễu không thể không đồng ý.
- Với tình huống trước mắt, chắc chắn Giáo hội cũng sẽ không muốn để Giang Nguyên rơi vào tay Huyết tộc. Hơn nữa hiện tại Giáo hội cũng đã cử ra lực lượng tương đối lớn để nhúng tay vào chuyện này...
Nói tới đây, Chu Thế Dương dừng lại một chút, quét mắt nhìn mọi người một cái, nói:
- Đã vậy, chi bằng chúng ta tạm thời không nhúng tay vào chuyện này. Giang Nguyên cũng không ngu, nếu trong tình huống cậu ta không cách nào chạy thoát, dĩ nhiên cũng sẽ không để mình rơi vào tay Huyết tộc mà sẽ nghiêng về Giáo hội. Đến lúc đó nếu Giang Nguyên rơi vào tay Giang Nguyên chúng ta sẽ từ từ đàm phán với Giang Nguyên, còn lỡ như xảy ra tình huống khác... chúng ta cũng đỡ bị Giáo hội chém một trận!
Nghe tới đây, sau khi mọi người đưa mắt nhìn nhau một cái đều lần lượt gật đầu. Chu Thế Dương nói quả thật không sai. Nếu thật sự yêu cầu Giáo hội chi viện, chắc chắn Giáo hội sẽ đưa ra những cái giá nhất định, nếu không thành công, những gì đã bỏ ra coi như mất trắng. Mà với tình hình trước mắt, cho dù bên mình không trực tiếp thỉnh cầu Giáo hội giúp đỡ, Giáo hội cũng sẽ không để Huyết tộc được lợi, cũng sẽ cử ra rất nhiều lực lượng.
La lão y sư La Thiên Minh thấy tất cả mọi người đồng ý liền không kìm được nói:
- Nhưng nếu chúng ta trực tiếp thỉnh cầu Giáo hội giúp đỡ, vậy thì tỷ lệ Giang Nguyên được Giáo hội cứu sẽ cao hơn rất nhiều!
- La y sư, Giang Nguyên trong tình trạng Huyết tộc dốc toàn lực đuổi bắt mà đến giờ vẫn chưa bị đối phương bắt, chứng tỏ cậu ta có rất nhiều biện pháp đặc biệt để tránh né đuổi bắt của Huyết tộc. Nếu rơi vào tình huống bất khả kháng, chắc chắn cậu ta sẽ đưa ra lựa chọn thỏa đáng nhất...
Dứt lời, Chu Thế Dương hừ lạnh nói với La lão y sư La Thiên Minh:
- Từ trước tới giờ anh luôn nghĩ đệ tử của anh toàn tài mà. Lẽ nào giờ anh không có lòng tin vào đệ tử của anh rồi? Hà cớ gì lại muốn viện phải chịu tổn thất không cần thiết chứ?
Chu Thế Dương nói vậy, La lão y sư La Thiên Minh cũng không cách nào phản bác. Thực sự là vì ông lo lắng nên mới nói vậy, chứ giờ ông không thể không thừa nhận Chu Thế Dương nói có lý. Nếu như mình không có lòng tin vào đệ tử của mình, vậy thì những gì mình đã nói lúc đầu cũng không thể đứng vững rồi.
Từ Khải Liễu thấy La lão y sư La Thiên Minh không phản đối, còn những người còn lại cũng đồng ý với lời của Chu Thế Dương liền khẽ gật đầu, nói:
- Được, nếu mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì chúng ta tạm thời cứ quan sát tình hình đã, hy vọng Giang Nguyên có thể cát nhân thiên tướng!
Sau khi nói xong, Từ Khải Liễu nhìn đồng hồ, sau đó tiếp tục nói:
- Được rồi, mọi người cũng mệt mỏi một ngày rồi, tạm thời giải tán đi, có tin tức sẽ sớm thông báo mọi người!
Tất cả mọi người gật đầu một cái, đang định đứng dậy, lúc này bên ngoài lại có người phụ trách của Ban giám sát đi vào, mừng rỡ báo cáo:
- Có tin tức của Trưởng ban Giang rồi…
- Cái gì? Mau…
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều mừng rỡ. Đặc biệt là La lão y sư La Thiên kinh ngạc đứng bật dậy. Dĩ nhiên Lưu Mộc Dương cũng vui mừng vội vàng nói.
Lưu Mộc Dương nhận được báo cáo người phụ trách kia đưa tới liền xem một lượt, sau đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ và khiếp sợ, rồi ông đưa cáo cái trong tay cho Từ Khải Liễu.