Giang Nguyên nhún vai:
- Vậy cô tìm khách sạn ở tạm đi. Sáng mai nhanh chóng quay về.
- Không được, đến đây không có người quen. Anh lại vừa cứu tôi, vậy hãy tìm giúp tôi một chỗ.
Cô gái lắc đầu nói.
- Không phải cô đến đây thăm bạn sao?
Nhìn cô gái, Giang Nguyên bất đắc dĩ nói.
- Tôi biết tìm bạn của mình ở chỗ nào? Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy nên không nói cho cô ấy biết tôi đến. Hơn nữa, ngày mai tôi phải trở về sớm, không phải là không nên báo cho cô ấy biết sao? Nếu không, khẳng định cô ấy sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Cô gái ôm lấy cánh tay Giang Nguyên, nói:
- Nếu anh đã cứu tôi rồi thì hãy cứu cho trót.
Cảm nhận được sự mềm mại truyền đến cánh tay, Giang Nguyên bất đắc dĩ, đành phải gật đầu:
- Được rồi, để tôi tìm cho cô một khách sạn, sáng mai cô hãy rời đi nhé.
Sau đó hắn đón một chiếc xe, nói với tài xế:
- Đến Hoa Thiên.
Giang Nguyên vừa mới ngồi vào trong xe, chỉ cảm thấy đầu như muốn ngất đi. Cơn buồn ngủ trong nháy mắt kéo đến.
- Toi rồi, toi rồi. Mình bị cô gái này dây dưa, nên quên mất thời gian.
Cảm nhận cơn buồn ngủ kéo đến, Giang Nguyên cả kinh, bất đắc dĩ nói.
Cũng không còn cách nào khác, Giang Nguyên đành phải ngồi trong xe, mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, hy vọng có thể qua được vài giây.
Nhưng cô gái bên cạnh dường như không buông tha cho hắn, vừa ôm chặt cánh tay của hắn, vừa hưng phấn nói:
- Vừa rồi anh thật là lợi hại.
Giang Nguyên đang bận chống cự lại cơn buồn ngủ, nào có tâm trạng trả lời, chỉ ừ một tiếng.
Cô gái phát hiện Giang Nguyên có chút không ổn, thấy hắn thỉnh thoảng cứ gục đầu xuống, không khỏi ngạc nhiên:
- Anh làm sao vậy? Không phải chứ? Giờ này mà ngủ?
- Ừm.
Giang Nguyên đang mơ màng, chỉ biết gật đầu đáp lại, nào có thể trả lời, chỉ hy vọng cô nàng này nói chuyện với hắn nhiều hơn, để cho hắn có thể kiên trì được năm phút. Nếu không, cứ như vầy mà ngủ thiếp đi thì biết làm thế nào cho phải.
Nhưng cô gái hiển nhiên là không biết suy nghĩ trong đầu Giang Nguyên, cứ nắm tay hắn thật chặt. Thấy Giang Nguyên buồn ngủ thật sự, cũng hảo tâm nói:
- Thôi anh cứ dựa vào tôi mà ngủ. Đến khách sạn tôi gọi anh dậy.
Giang Nguyên cảm thấy đầu mình dựa vào vai cô gái, mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng, còn có hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh, đầu óc nhất thời chìm vào giấc ngủ.
- Chủ thể tiến vào trạng thái hôn mê. Hấp thu phân tích năng lượng tinh thần khởi động, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp bắt đầu.
Trong lúc mơ màng, Giang Nguyên nghe được câu nói này, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.
- Âm Dương giả, thiên địa chi đạo dã, vạn vật chi kỷ cương, biến hóa chi phụ mẫu, Sinh sát chi bản thủy, Thần minh chi phủ dã, Trị bệnh tất cầu kỳ bản (Âm Dương là quy luật của trời đất, cương kỷ của vạn vật, nguồn gốc của mọi biến hóa, Căn cội của sự sinh trưởng và hủy diệt, là kho tàng chứa đựng thần minh, trị bệnh phải tìm rõ căn bản của bệnh)
Một thanh âm già nua vang lên trong đầu Giang Nguyên. Vị trí tam tấc dưới rốn, bên trong huyệt Khí Hải, một luồng nhiệt khí bốc lên.
Kinh mạch toàn thân cũng xuất hiện một làn khói lờ mờ.
Khí tức bắt đầu chậm lại, tràn ngập toàn thân, chậm rãi sinh sôi, dần dần dung nhập vào trong kinh mạch.
Khi luồng khí tức này dung nhập quanh thân, khí tức trong các huyệt vị kinh mạch cũng bắt đầu vận hành.
Lúc này, hình xăm trên vai Giang Nguyên lại một lần nữa chớp động, giống như nhanh hơn.
Cô gái được Giang Nguyên dựa vào, chỉ cảm thấy toàn thân Giang Nguyên rất ấm, cảm giác rất thoải mái, không khỏi kéo Giang Nguyên xích lại thêm vài phần.
Khách sạn Hoa Thiên ở khu Hà Đông. Chiếc xe đi nửa tiếng mới đến cửa khách sạn. Nhân viên phục vụ rất ân cần mở cửa xe cho cô gái.
Sau khi trả tiền taxi, thấy Giang Nguyên vẫn còn gục vào vai mình không nhúc nhích, cô gái nhẹ nhàng gọi hai tiếng, thấy không có phản ứng gì, liền gọi nhân viên phục vụ:
- Anh có thể giúp tôi một chút không?
Nhân viên phục vụ dìu Giang Nguyên đi đằng sau cô gái, vừa đi vừa nhìn cặp đùi thon dài, trong lòng tràn đầy đố hận:
- Mình thấy đàn ông mang phụ nữ bị hôn mê đi thuê phòng không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy phụ nữ mang đàn ông bị hôn mê đi thuê phòng. Tên tiểu tử này sao mà diễm phúc như vậy chứ?