Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe gã thanh niên kia nói, Lưu Bách Căn thoáng sửng sốt, sau đó phá lên cười, vỗ vai gã thanh niên:

- Ừ, A Cường, cậu nói rất đúng. Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị. Hắc hắc, hình như ba của tôi cũng biết chuyện này, nhưng cũng không nói gì. Nếu ngay cả ba tôi cũng không nói gì tôi, như vậy tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là lợi hại của tôi mới được.

Nói đến đây, Lưu Bách Căn lại phá lên cười lần nữa.

- Đúng đúng, nào, Bách Căn, chúng ta cùng nhau mời anh một ly.

Nghe Lưu Bách Căn nhắc đến Lưu Thiên Phong, ánh mắt của những người khác đều hiện lên kính ý, nâng ly nói với Lưu Bách Căn.

- Nào, chúng ta cùng cạn một ly.

Trong lúc Lưu Bách Căn đang nâng ly, điện thoại di động trên bàn vang lên.

Nhìn số điện thoại trên màn hình, Lưu Bách Căn đắc ý nói với mọi người:

- Nào, bên kia gọi điện thoại báo cáo thành tích cho tôi đấy.

Nhìn bộ dạng tò mò của mọi người, Lưu Bách Căn tiện tay nhấn nút nghe, sau đó nói:

- Thế nào? Phòng khám kia đã bị đóng cửa chưa?

Nghe bên kia nói hai câu, gương mặt đắc ý của Lưu Bách Căn đột nhiên cứng ngắc, sau đó hung hăng ném điện thoại của mình vào trong góc tường.

Nhìn cái điện thoại màu trắng đụng vào vách tường, sau đó làm một cú lộn mèo xinh đẹp rồi rơi xuống đất, tất cả mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn Lưu Bách Căn. Thấy sắc mặt khó coi của Lưu Bách Căn, trong lòng tất cả đều kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, biết được sợ là đã xảy ra vấn đề gì rồi, nhưng không ai có dũng khí lên tiếng hỏi. Với tính cách của Lưu Bách Căn, sợ rằng bão sẽ nổi lên.

- Được, được, quen biết với Phó tỉnh trưởng thì thế nào? Lão tử vẫn có thể giết chết nó.

Lưu Bách Căn quét mắt nhìn tất cả mọi người, nghiến răng nói.

Nghe xong, tất cả đều mỉm cười gật đầu, dường như rất tin vào lời nói của Lưu Bách Căn. Chỉ có Lâm Duệ Duệ thì vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại mang theo chút tò mò.

Thời gian lại trôi qua thêm hai ngày. Một buổi tối, một người phụ nữ trung niên bộ dạng đoan chính, rất có vài phần quý khí nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho Lưu Thiên Phong trên ghế salon, nói:

- Thiên Phong, vừa rồi bác sĩ Thẩm đã châm cứu cho cha, bây giờ cha đã ngủ rồi. Anh cũng đừng lo lắng.

- Căn bệnh này của cha rất khó chữa trị. Rất nhiều bác sĩ nói đều không còn cách nào, sao có thể khiến anh không lo lắng chứ?

Lưu Thiên Phong cầm tay vợ của mình, thở dài nói.

- Không sao đâu mà. Em đã bảo Bách Căn đi tìm hiểu xem còn có bác sĩ nào giỏi hay không.

Vị phu nhân nói.

- Ừm, cứ hỏi thăm xem có tìm được bác sĩ nào giỏi nữa hay không. Nhìn cha phải chịu đau đớn, phận làm con mà không nghĩ ra được cách gì, thật sự là khó chịu.

Lưu Thiên Phong gật đầu nói.

- Yên tâm đi, Bách Căn rất dụng tâm với chuyện này. Chỉ cần có bác sĩ giỏi, nó có thể tìm được ngay.

Vị phu nhân vừa cười vừa tiếp tục xoa đầu cho Lưu Thiên Phong:

- Lần trước Bách Căn nghe nói y thuật châm cứu của một vị bác sĩ trẻ cũng không tệ lắm, đặc biệt đến mời. Ai ngờ người ta một chút cũng không để ý. Chẳng những không đến mát xa châm cứu giùm lão gia tử, lại còn đánh Bách Căn của chúng ta. Bách Căn định gõ đối phương một chút. Ai ngờ bối cảnh của bác sĩ này lại không tệ, khó trách không nể mặt Lưu gia chúng ta.

- Sao?

Lưu Thiên Phong đang nhắm mắt, nghe xong liền hỏi.

Nhìn chồng của mình lên tiếng, cũng không có gì là tức giận, gương mặt vị phu nhân hiện lên sự vui mừng, sau đó nói:

- Vốn Bách Căn đánh tiếng với bạn của nó bên hệ thống Y tế, ai ngờ lại nghe nói là Phó tỉnh trưởng La chủ quản Y tế cũng đã nhúng tay vào chuyện này. Phó tỉnh trưởng La đúng là quá phận. Bệnh của lão gia tử không dễ chữa, thế mà cũng không nói giùm chúng ta một tiếng.

- Phó tỉnh trưởng La?

Nghe được cái tên này, lông mày Lưu Thiên Phong cau lại, trầm ngâm một chút, sau đó mở mắt, nói:

- Vị bác sĩ kia, thôi quên đi.

- Quên đi?

Vị phu nhân sửng sốt, sau đó cau mày nói:

- Nó đánh Bách Căn, ngay cả bệnh của cha cũng không để ý, chúng ta sao lại quên đi chứ? Một vị Phó tỉnh trưởng chủ quản Y tế thôi mà, cho dù Tỉnh trưởng Bạch gặp chúng ta cũng không thể không khách sáo.

- Vị Phó tỉnh trưởng La này rất nhanh sẽ lên làm Phó tỉnh trưởng thường vụ đấy.

Lưu Thiên Phong nói.

- Cái gì? Thường…thường vụ?

Vị phu nhân có chút sửng sốt. Bà thật sự không hiểu vị Phó tỉnh trưởng La này dựa vào cái gì để được thăng chức như vậy, nhưng bà cũng không phải là người ngu xuẩn. Nếu chồng đã nói như thế, vậy thì sẽ không sai. Lưu gia sẽ không kiêng kỵ Phó tỉnh trưởng, nhưng Phó tỉnh trường thường vụ thì không thể không kiêng kỵ.

Trong lòng cũng có chút rùng mình. Nếu vị Phó tỉnh trưởng La này trở thành người đứng thứ hai ở tỉnh, Bách Căn muốn Lưu Thiên Phong ra tay đối phó với ông là không thể. Hơn nữa Lưu gia cũng không thể vì việc nhỏ mà làm cho quan hệ với một vị Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh sứt mẻ.

Lưu phu nhân đi theo chồng mình rất nhiều năm, hiển nhiên cũng biết được tiến thoái, lập tức cười nói, chuyển sang câu chuyện khác.

- Mẹ, tại sao lại bỏ qua chứ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho tên tiểu tử đó?

Hôm sau, nghe mẹ thuật lại, mặt Lưu Bách Căn đỏ lên, căm tức nói.

Nhìn con mình nổi giận, Lưu phu nhân vội vàng trấn an:

- Bách Căn, nếu giáo huấn đối phương, chúng ta chính là đại nhân chấp nhất tiểu nhân đấy.

- Mẹ, chẳng những nó không nể mặt Lưu gia chúng ta, mà còn đánh con nữa. Tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua.

Lưu Bách Căn tức giận nói:

- Chỉ là một Phó tỉnh trưởng chủ quản Y tế mà lại kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ Lưu gia chúng ta còn sợ ông ta sao?

- Bách Căn, chuyện không phải như thế đâu. Vị Phó tỉnh trưởng kia rất nhanh sẽ trở thành Phó tỉnh trưởng thường vụ. Theo ý của ba con, mặc kệ gã bác sĩ kia có quan hệ gì với Phó tỉnh trưởng La, chúng ta cũng không thể vì chút chuyện nhỏ mà kết oán với người ta được.

Lưu phu nhân giải thích. Bà biết con trai của mình không phải là người không hiểu chuyện. Chỉ cần bà giải thích rõ ràng, hẳn con sẽ hiểu.

Quả nhiên, nghe được lời này, Lưu Bách Căn cũng sửng sốt, gương mặt hiện lên vẻ hiểu ra. Mặc dù vẫn còn buồn bực, nhưng sự tức giận đã dần dần biến mất.

- Được rồi, con trai. Nếu có thời gian, đi tìm bác sĩ giỏi cho gia gia con nhé.

Lưu phu nhân cười nói.

Lưu Bách Căn thở ra hai hơi, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác. Chẳng lẽ cha của gã không ra mặt thì gã không thể xả được ngụm ác khí này sao?

Nhìn bộ dạng của con mình, Lưu phu nhân mỉm cười. Con trai của bà không phải là thứ ngu ngốc. Một tên tiểu tử dám động vào gã, chẳng lẽ cứ đơn giản như vậy mà cho qua? Cho dù hắn có quan hệ với Phó tỉnh trưởng La, nhưng muốn chỉnh tiểu tử này, chỉ cần không quá phận, Phó tỉnh trưởng La hiển nhiên cũng cũng khó mà nói gì.

Buổi tối, Giang Nguyên quét dọn vệ sinh toàn bộ phòng khám. Nhìn bên ngoài đã hết bệnh nhân, hắn chậm rãi bước ra ngoài chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên liền cau mày.

Hai mắt hắn nheo lại, sau đó bên ngoài phòng khám đang tối sầm đột nhiên sáng ngời.

Theo ánh sáng, Giang Nguyên nhìn thấy đối diện có một chiếc xe tải nhỏ, trong xe có người thò đầu ra ngoài nhìn quanh. Sau đó có người từ bên trong bước ra, hơn nữa còn không ít người.

Giang Nguyên cau mày, nhìn bảy tám người đang bước đến, không khỏi nhếch miệng cười. Hắn không đóng cửa, bước đến trước hai bước, đứng ngay cầu thang của phòng khám.

- Chính là tên tiểu tử này, lên…

Nghe tiếng gã đầu lĩnh kêu to, đám người phía sau nhất tề quơ ống tuýp vọt đến.

Giang Nguyên vẫn bình tĩnh đứng trên bậc thang, nhìn thấy cách chiếc xe tải có một chiếc xe màu vàng, bên trong xe có người đang lạnh lùng cười với hắn.

Lúc này, gã đàn ông đang cầm ống tuýp lao đến Giang Nguyên, thấy hắn hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, không khỏi nhe răng cười. Lần này nhận được ba vạn đồng, chỉ cần bọn chúng đánh cho tên tiểu tử này một trận, chặt một hai bàn tay là được.

Tuy nói tên tiểu tử này dường như có chút công phu, nhưng bọn chúng không phải cũng đã luyện qua công phu mấy năm sao? Tên tiểu tử trước mắt này gầy nhom, phản ứng lại chậm chạp, ba vạn đồng kiếm không phải dễ như trở bàn tay sao? Để phòng ngừa vạn nhất, gã kéo theo sáu bảy huynh đệ đi cùng. Sớm biết như vậy, hai người là đủ rồi.

Nhìn ống tuýp bổ xuống đỉnh đầu mình, lúc này Giang Nguyên dường như mới phản ứng lại, quay đầu nhìn sang. Khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của đối phương, khóe miệng Giang Nguyên bắt đầu vểnh lên.

Mắt thấy ống tuýp còn cách mình hai thước, thậm chí còn nghe được cả tiếng gió, ánh mắt Giang Nguyên hiện lên sự lạnh lùng, sau đó giơ chân lên.

Chương 264: Không cho phép chạy. Ai chạy, đánh chết người đó

Theo một cước đá ra của Giang Nguyên, ống tuýp còn chưa đến trán của hắn, chủ nhân của ống tuýp đã bay ngược ra đằng sau.

Thân hình gã đàn ông đánh bay một gã đằng sau. Bên cạnh liền có hai ống tuýp đánh tới. Giang Nguyên phất tay, bắt được hai ống tuýp. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ ống tuýp, hắn cười lạnh, sau đó nhẹ lắc hai ống tuýp một cái.

Hai người kia thấy đầu ống tuýp bị Giang Nguyên bẻ gãy, trong lòng hoảng hốt, đang định toàn lực cướp lại, nhưng không ứng phó được sức mạnh truyền đến từ ống tuýp, cảm giác cổ tay đau nhói, liền vội thả ống tuýp ra.

- Cảm giác không tệ.

Giang Nguyên nhẹ nhàng vung tay lên, bổ hai gã đàn ông còn đang đứng xuống đất, sau đó quơ quơ ống tuýp trong tay, cảm thán một câu. Rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn không đánh người?

Không thể không nói, chất lượng đám người Lưu Bách Căn tìm đến không tệ. Ít nhất thì khi nhìn thấy những người đằng trước bị đánh ngã, những người đằng sau cũng không có ý định thối lui, sau khi quát to một tiếng, ba người còn lại một người huy ống tuýp bổ tới đầu Giang Nguyên, một người quất ngang hông, người cuối cùng thì ngồi xuống quét ngang hai chân của hắn.

Dưới ánh mắt của Giang Nguyên, mặc dù động tác của đối phương có hơi thô, nhưng quả thật rất có chiến thuật.

Nếu đổi lại là người khác, tất nhiên là phải thối lui, nhưng trước mặt Giang Nguyên, bao nhiêu đây vẫn chưa đủ uy hiếp. Hỏa Vân Tà Thần từng có một câu: Võ công trong thiên hạ không gì không phá được, chỉ có nhanh là không phá được.

Mặc dù động tác của ba người không chậm, nhưng dưới tầm mắt của Giang Nguyên, tất cả đều rất chậm.

Trong tích tắc, một luồng tinh khí từ đan điền dâng lên, tràn ngập tứ chi.

Hai ống tuýp như được thần trợ lực, một giây sau, ba tiếng vang trầm đục vang lên. Ba thân hình rơi bịch xuống đất. Một người bị đánh rớt nửa hàm răng, miệng đầy máu tươi nằm ngay dưới đất. Hai người còn lại, mặc dù không thấy máu nhưng bị một gậy quất bất tỉnh nhân sự, nằm yên trên mặt đất không động đậy, cũng không biết là sống hay chết.

Phù. Giang Nguyên nhìn ba người trên mặt đất, hài lòng thở hắt ra một hơi. Gã đàn ông bị đánh bay lúc đầu lúc này mới từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy tình huống trước mắt, lập tức kêu lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

- Còn muốn chạy?

Giang Nguyên cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên. Ống tuýp trong tay bay đi, sau đó mơ hồ nghe được một tiếng bịch. Thân hình người đó đâm về phía trước, sau đó không còn nhúc nhích nữa.

Nhìn kết quả này, Giang Nguyên hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn đám người đang miễn cưỡng đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, quơ ống tuýp còn lại trong tay, mỉm cười nói:

- Không cho phép chạy. Người nào chạy, đánh chết người đó.

- Không chạy, không chạy.

Gã đàn ông đầu lĩnh xoa vết máu trên khóe miệng, vội vàng lắc đầu, nhìn chàng thanh niên đẹp trai đang cười thật tươi trước mặt giống như nhìn một con quỷ đang nhe răng chuẩn bị ăn thịt người.

- Ừm.

Nhìn ánh mắt bất lực của đối phương, Giang Nguyên hài lòng gật đầu.

Chỉ là, có người dường như không nghe thấy lời Giang Nguyên nói, khiến cho Giang Nguyên có chút thất vọng. Cách đó không xa, tiếng động cơ vang lên rất nhỏ. Một chiếc xe màu vàng dường như muốn chạy trốn.

- Muốn chạy à? Cửa cũng không có nhiều đâu.

Trong lòng vẫn còn căm tức, Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, hai mắt nheo lại, sau đó dụng lực vung tay lên, quăng ống tuýp ra ngoài.

Bịch.

Ba tiếng trầm đục vang lên. Tiếng thứ nhất là tiếng bánh xe nổ, hai là tiếng thắng xe, sau đó là tiếng đụng xe.

Đám người đang chật vật ngồi dậy, nhìn thấy chiếc xe đắt tiền đụng vào bức tường bên đường, tạo thành một vết lõm thật to nơi đầu xe, người nào cũng cảm thấy phát lạnh.

- Thấy chưa? Không chạy thoát được đâu.

Đối với một kích vừa rồi của mình, Giang Nguyên tương đối hài lòng, mỉm cười nói với mọi người.

- Đúng đúng, không chạy thoát được đâu, tuyệt đối không chạy thoát được.

Mọi người nhìn nhau, vội vàng lắc đầu, thầm nói trong lòng. Chỉ một ống tuýp thôi mà đã biến một chiếc xe thành như vậy. Tiểu tử này rốt cuộc có phải là người hay không?

Nhìn hai tay của mình, Giang Nguyên cảm giác cực kỳ hài lòng. Mấy ngày qua, tuy cũng có đánh người, nhưng thực lực của đối phương quá yếu, căn bản không có cảm giác gì đặc biệt. Bây giờ đối mặt với đám người này, tuy rằng không bằng thời điểm khi còn ở nước ngoài, nhưng đè bọn họ và chiếc xe cũng như đè con kiến, cảm giác này sảng khoái cực kỳ. Nếu là trước kia, hắn tuyệt sẽ không lưu lại chiếc xe.

Khụ khụ. Chiếc xe bị đụng cũng không nặng lắm. Người bên trong rất nhanh chui ra, ba nam một nữ.

Giang Nguyên bước qua, nhìn Lưu Bách Căn đang không ngừng ho khan, cười nói:

- Lưu thiếu quả nhiên rất nhiệt tình. Đêm khuya như vậy còn cố ý đến chỗ này.

- Khụ…khụ…mày…mày muốn làm gì?

Nhìn Giang Nguyên mỉm cười bước đến, Lưu Bách Căn giống như nhìn thấy một con cọp đang nhe răng chảy nước miếng đi tới, sắc mặt trắng bệch, cuống quýt lui về phía sau.

Giang Nguyên nhún vai, nhẹ nhàng nói:

- Chậc chậc, Lưu thiếu yên tâm, tôi không có hứng thú với đàn ông.

- Ơ.

Sắc mặt đám người bên cạnh đều cứng đờ, chỉ có Lâm Duệ Duệ sắc mặt tuy tái nhợt nhưng không đỏ.

Giang Nguyên đứng trước mặt Lưu Bách Căn, thở dài nói:

- Kỳ thật thì tôi đâu có đến tìm anh gây phiền phức đâu. Anh xem như đã rất may mắn rồi.

- Mày…mày không được xằng bậy. Ba của tao…ba của tao sẽ không bỏ qua…

Lưu Bách Căn bị dọa đến mức muốn đái ra quần. Nhìn đám người gã thuê bị Giang Nguyên đánh cho thê thảm, bây giờ đứng trước mặt Giang Nguyên, trong lòng bắt đầu run lên.

- Ba…

Nhưng gã còn chưa nói hết câu đã bị Giang Nguyên tát cho một cái.

- Mày…

Ôm gương mặt sưng đỏ, Lưu Bách Căn lui về trước xe, hoảng sợ nhìn Giang Nguyên nhưng dũng khí hoàn thủ lại không có.

Nụ cười trên gương mặt Giang Nguyên đã không còn. Hắn không thích cười khi đánh người khác. Bởi vì làm như vậy mới giống với nhân vật phản diện. Đối mặt với Lưu Bách Căn, hắn dường như cũng không quá tàn nhẫn. Đương nhiên, nếu đối phương dám phản kháng, hắn nhất định sẽ cười.

Bốp. Lại thêm một cái tát nữa. Lần này cát tát khá mạnh. Nửa bên mặt Lưu Bách Căn trong nháy mắt liền sưng lên, khóe miệng cũng đã có máu.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Lưu Bách Căn, hai người kia cũng lui về phía sau, căn bản không dám lên tiếng. Vừa rồi họ cũng nhìn thấy, bảy tám người bị Giang Nguyên trong thời gian ngắn ngủi đánh ngã xuống đất, sớm đã sợ đến mức câm như hến. Bây giờ lại càng không dám lên tiếng.

- Bác..bác sĩ Giang, xin lỗi, chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi sẽ bồi thường tiền. Anh cứ nói ra số tiền. Xin anh tha cho Bách Căn.

Lâm Duệ Duệ nhìn thấy Lưu Bách Căn thê thảm như vậy, nhịn không được lên tiếng.

Ồ ồ. Nghe được lời này, Lưu Bách Căn đang ôm mặt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Giang Nguyên, liên tục gật đầu.

Bốp. Giang Nguyên nhìn Lưu Bách Căn, sau đó lại thêm một cái tát nữa.

Lưu Bách Căn bị Giang Nguyên tát cho một tát ngã xuống đất, sau đó phun ra một hai ba cái răng kèm nước bọt.

Nhìn răng lẫn máu dưới đất, Lưu Bách Căn ôm mặt, nhìn Giang Nguyên sắc mặt lạnh lùng, cuối cùng khóc rống lên.

Hu hu hu….

Hu hu hu…

Nhìn Lưu Bách Căn nước mắt nước mũi chảy xuống, sắc mặt Giang Nguyên có chút thả lỏng, sau đó thở dài.

Gã thanh niên quần là áo lụa, mặc dù tuổi không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ bị cha mẹ chiều chuộng đến hư mà thôi.

Giang Nguyên lắc đầu, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Hắn có bao nhiêu tuổi đâu, sao lại thấy mình già như vậy?

Nhìn hai tay của mình đã có vết máu, trước mắt liền hiện lên cảnh tượng đội trưởng tuấn lãng uy nghiêm đang che chở cho các chiến hữu chạy trốn.

Một lúc lâu sau, Giang Nguyên trong tiếng khóc của Lưu Bách Căn làm cho bừng tỉnh. Lưu Bách Căn vẫn còn đang khóc, không ngừng sợ hãi nhìn mình, Giang Nguyên cười khổ, sau đó nói:

- Thôi đi, về mà dụng tâm theo cha của anh học một ít. Đừng làm mất mặt cha của mình.

Dứt lời, Giang Nguyên chậm rãi xoay người, cước bộ nặng nề, nhìn đám người đang nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích, sợ hãi nhìn hắn, liền khoát tay nói:

- Đi đi, nhớ đưa những người kia đến bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
28 Tháng hai, 2024 10:25
mình là dịch giả bộ này ạ,đã dịch full thuần việt rồi,bạn nào không đọc convert nổi, cần đọc dịch thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh . Mình gửi full file đọc off cho ạ,mình dịch tổng 1500 chương ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK