Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ừm… Cũng không đến nỗi, không phải rất vô sỉ… Hơn nữa tôi cũng đi nhờ được xe, không cần đổi xe qua đổi xe lại… cũng không thiệt…

Nói đến đây, Giang Nguyên cười vươn tay ra nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Chính thức hoan nghênh cô đến nhà tôi làm khách…

Nhìn Giang Nguyên mỉm cười giơ tay ra, trên mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng lộ ra ý cười, bắt tay với Giang Nguyên nói:

- Cảm ơn anh!

- Nhưng… Ông Giang sẽ không cho rằng chúng ta là…

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, xin lỗi nói:

- Liệu có gây phiền phức gì cho anh không?

- Đương nhiên sẽ không…

Giang Nguyên cười lắc đầu, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt yên tâm, nói:

- Ông nội tôi là người rất tinh… tuyệt đối sẽ không nghĩ vớ vẩn gì đâu…

- Đúng rồi… Cô không thích Tề Nhạc Minh như vậy mà sao lúc đầu còn đồng ý đính hôn với anh ta?

Lúc này Giang Nguyên có chút tò mò hỏi.

Tuyên Tử Nguyệt cười khổ, nhìn Giang Nguyên một cái thật sâu rồi cười lắc đầu nói:

- Trao đổi lợi ích… Những đứa trẻ xuất thân trong gia đình như chúng tôi thì về cơ bản rất khó có lựa chọn trong hôn nhân… Có lẽ anh thấy rất khó hiểu nhưng hiện thực tôi phải đối mặt chính là vậy. Tôi gả cho Tề Nhạc Minh, sau đó quan hệ giữa hai nhà sẽ tiến thêm một bước… Điều này rất quan trọng đối với cả nhà bọn họ và nhà chúng tôi nên tôi không còn lựa chọn nào khác…

- Thật ra tôi rất hâm mộ anh, mặc dù điều kiện nhà tôi tốt hơn nhiều nhà anh nhưng nếu có thể lựa chọn thì tôi thà sinh ra trong gia đình như nhà anh còn hơn…

Nghe thấy lời này của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng cười khổ gật đầu nói:

- Nói như vậy… tôi thật sự có chút đồng tình với cô rồi!

- Đúng đúng không… Mặc dù rất nhiều người hâm mộ tôi nhưng có ai biết nỗi khổ của tôi đâu…

Tuyên Tử Nguyệt khẽ thở dài nói.

Giang Nguyên công nhận, gật đầu nói:

- Đúng là… mỗi người có nỗi khổ riêng…

Hai người chậm rãi đi dọc theo con sông nhỏ, đến gần 10h thì về nhà.

Phòng của Giang gia không lớn, cũng chỉ có một phòng khách ở giữa và sương phòng ở hai bên, sương phòng mỗi bên đều có hai phòng…

Ông cụ Giang ở sương phòng bên trái, còn Giang Nguyên ở sương phòng bên phải nên ông cụ Giang cũng sắp xếp phòng của Tuyên Tử Nguyệt ở sương phòng bên phải.

- Được rồi… Đi ngủ sớm đi, ông nội tôi thay ga giường và chăn mới cho cô rồi, mong là cô ngủ ngon… Chúc ngủ ngon!

Giang Nguyên cười vẫy vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt.

- Cảm ơn anh… Ngủ ngon…

Tuyên Tử Nguyệt cười vẫy vẫy tay với Giang Nguyên nói:

- Hôm nay nói chuyện với anh tôi rất vui, tôi nghĩ là tôi sẽ ngủ ngon, xung quanh yên tĩnh thế này, hiếm có lắm!

- Ừ…

Giang Nguyên cười gật đầu.

Sáng sớm, Tuyên Tử Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu líu ríu của những chú chim nhỏ, ánh nắng sớm nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, chậm rãi chiếu vào phòng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Lúc này, ngoài cửa sổ cũng mơ hồ có tiếng quát vang lên, Tuyên Tử Nguyệt đành bò dậy, mặc quần áo. Cô nàng mở cửa sổ liền nhìn thấy trong sân ngoài cửa sổ có hai ông cháu đang mặc quần áo luyện công, đang thực hiện đủ loại động tác mặc dù quái dị nhưng nhìn lại cực kỳ lưu loát.

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, nhìn động tác của hai người nhưng dần dần trong mắt lại bắt đầu hiện ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc.

Bởi vì cô đã nhìn ra động tác của Giang Nguyên và ông cụ Giang ở bên cạnh độc nhất vô nhị, nhưng giữa động tác của Giang Nguyên lại mơ hồ mang lại cảm giác đặc biệt khác thường cho cô.

Vì trong lúc chân tay Giang Nguyên hoạt động, cô mơ hồ cảm giác được một hơi thở đang chậm rãi tản ra theo động tác toàn thân của hắn.

- Nội khí?

Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc thấp giọng nói một tiếng, vẻ nghi hoặc trong mắt càng nhiều thêm vài phần. Một thời gian trước cô còn chưa cảm nhận được trên người Giang Nguyên có nội khí gì khi luyện Ngũ Cầm Hí, nhưng giờ mới được bao lâu chứ? Trên người Giang Nguyên lại có nội khí rồi?

Tuyên Tử Nguyệt thật sự khó mà tin được, lúc này cô lại cẩn thận nhìn một hồi, cuối cùn lại lần nữa xác nhận bây giờ trên người Giang Nguyên đúng là có nội khí…

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tuyên Tử Nguyệt cố áp chế sự kinh hãi trong lòng, sau đó lại nhìn về phía ông Giang ở bên cạnh. Sau khi cẩn thận quan sát một hồi, cô cuối cùng cũng chắc chắn mặc dù ông cụ này động tác thuần thục hơn Giang Nguyên nhưng rất rõ ràng, trên người ông ấy không có hơi thở nội khí.

Cái đầu nhỏ của Tuyên Tử Nguyệt rất nhanh liền phân tích một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận Giang Nguyên không hề lừa mình, nhà bọn hắn thật sự không có truyền thừa nội khí, nếu không trên người ông cụ Giang cũng phải có nội khí rồi.

Nhưng nghi hoặc duy nhất của Tuyên Tử Nguyệt là mấy ngày trước Giang Nguyên còn đang hỏi thăm cô chuyện nội khí, chứng tỏ hắn chưa bao giờ tiếp xúc với cái này. Nhưng tại sao chỉ trong mấy ngày mà Giang Nguyên lại đột nhiên có nội khí, chẳng lẽ chỉ trong mấy ngày hắn đã có được phương pháp tu luyện nội khí?

Nhưng Tuyên Tử Nguyệt biết rõ phương pháp tu luyện từ bên trong rất khó có được, vô cùng quý báu, ngoài một số môn phái võ thuật từ xa xưa có thể có truyền thừa này ra, người bình thường không thể tiếp xúc được.

Tuyên Tử Nguyệt có khó hiểu, nhưng người thông minh như cô quyết định lát nữa hỏi Giang Nguyên xem sao, tiểu tử này giấu kĩ quá…

Bữa sáng rất thanh đạm, một tô cháo gà và mỗi người một bát mì gà tam tiên.

Đương nhiên thức ăn chính vẫn là một phần mì Tam tiên ai cũng phải ăn hết, ăn xong nếu vẫn chưa no thì có thể ăn thêm cháo gà.

Giang Nguyên chính là người ăn cháo gà…

Một bát mì có chút dầu thanh trà do chính nhà hắn làm ra, kết hợp với thịt gà, rau và nấm quả thực rất thơm, ít nhất thì Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy vậy. Trước đây như là Tuyên Tử Nguyệt chưa từng ăn bát mì nào ngon như vậy, rất nhanh liền ăn sạch cả bát mì, nếu không phải còn bận tâm đến phong độ thục nữ thì suýt chút nữa cô đã uống hết cả nước mì rồi.

Nhưng bát mì này về cơ bản cũng giúp cô no bụng rồi, vậy nên nhìn Giang Nguyên ôm bát cháo ở đó húp sùm sụp, Tuyên Tử Nguyệt cũng chỉ chẹp chẹp lưỡi. Sau đó nhìn dáng vẻ ăn đến tươi như hoa của Giang Nguyên, cô cũng chỉ mím môi cười, Giang Nguyên nhìn gầy gầy mà không ngờ lại ăn được nhiều thế.

Giang Nguyên một mình húp sùm sụp hết cả tô cháo, khiến ông cụ Giang thu dọn bát đĩa nhìn mà sững sờ, không hiểu tại sao đột nhiên cháu mình lại ăn được nhiều như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
28 Tháng hai, 2024 10:25
mình là dịch giả bộ này ạ,đã dịch full thuần việt rồi,bạn nào không đọc convert nổi, cần đọc dịch thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh . Mình gửi full file đọc off cho ạ,mình dịch tổng 1500 chương ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK