Chị Thanh Linh, tìm em có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vui vẻ.
Cô gái do dự một chút, sau đó nói:
- Miêu Miêu, chị có đọc được bài post của em ngày hôm qua. Tấm hình đó em chụp ở đâu vậy?
- A, chị đang nhắc đến anh chàng soái ca kia hả? Hahah, quá đẹp trai. Đúng là thú vị gì đâu!
Miêu Miêu dường như không chú ý đến sự do dự trong giọng nói của cô gái, cứ hi hi ha ha nói một tràng dài:
- Em chụp ngay trên đường Văn Các, lạ mặt lắm, dường như không phải học trong trường chúng ta.
Nói xong, Miêu Miêu im lặng một chút rồi nói:
- Chị Thanh Linh, chẳng lẽ chị coi trọng anh chàng soái ca này sao?
- Đường Văn Các?
Cô gái đang lẩm bẩm, đột nhiên nghe đối phương hỏi, gương mặt không khỏi cứng đờ, nửa ngày sau mới nói:
- Đừng đùa giỡn nữa Miêu Miêu. Chị chỉ cảm thấy anh ta có chút giống với người bạn học trung học của chị. Em...em còn tấm ảnh nào khác của anh ta không?
- Không có, lúc đó em chỉ chụp có mỗi tấm này thôi.
Miêu Miêu cười hì hì:
- Chị Thanh Linh, là bạn học trung học với chị sao? Nếu không thì giới thiệu cho em đi. Em thích lắm.
Ánh mắt Thanh Linh hiện lên chút khác thường, sau đó cười nói:
- Nhiều năm rồi chị cũng không gặp anh ta, cũng chẳng có liên lạc, chỉ là nhìn thấy tấm ảnh của em, dường như có chút giống mà thôi.
- Haha, chị Thanh Linh...
Giọng nói của Miêu Miêu đột nhiên kỳ lạ hẳn lên:
- Anh ta không phải là mối tình đầu của chị chứ? Chị nói cho em biết đi, em không nói cho Du Chánh biết đâu.
- Miêu Miêu...
Thanh Linh cắt ngang:
- Không được ăn nói lung tung. Chị và Du Chánh không có gì.
- Sao lại không có gì? Ngày nào hai người cũng đi chung với nhau. Mọi người đều cho rằng hai người là trời sinh một cặp, hâm mộ vô cùng.
Miêu Miêu cười hì hì:
- Chủ tịch học sinh trường chúng ta là nhân vật chạm tay có thể bỏng. Vừa đẹp trai lại có gia cảnh, năng lực không tệ, cũng không biết có bao nhiêu cô gái đang chờ mong phía sau. Chị Thanh Linh, nếu chị nói chị và Chủ tịch không có gì, không biết có bao nhiêu cô gái sẽ nhảy vào đấy.
- Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung nữa. Chị đi tắm đây, có gì nói chuyện sau.
Cúp điện thoại một lúc, Thanh Linh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trước mắt, sau đó khẽ thở dài, tiện tay ném tấm ảnh vào trong thùng rác.
Đối với những chuyện này, Giang Nguyên hoàn toàn không biết. Hắn trò chuyện với Tiểu Mỹ, rất nhanh đã đến 9h30, đến giờ phòng khám đóng cửa.
Khi đám người Hồ lão bước ra ngoài, Giang Nguyên vội vàng đóng cửa tắt đèn. Mắt thấy sắp đến 10h, nếu không đóng cửa, đợi lát nữa quá buồn ngủ, như vậy sẽ rất phiền phức.
Vội vã tắm rửa, Giang Nguyên nằm thẳng lên giường. Quả nhiên không ngoài dự liệu, đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, rất nhanh tiến vào giấc mộng.
- Chủ thể đã hôn mê. Phân tích hấp thu năng lượng dị chủng bắt đầu, tiếp tục khởi động bộ Phương thuốc.
Một thanh âm vang lên, trước mắt Giang Nguyên liền sáng ngời, sau đó ông cụ lại xuất hiện lần nữa.
6h sáng, Giang Nguyên thức dậy, luyện Ngũ Cầm Hí một tiếng, lúc này phòng khám bắt đầu mở cửa kinh doanh.
Giang Nguyên vẫn ngồi bên cạnh Hồ lão trong ánh mắt ghen ghét của Trương Nhạc.
Hồ lão hoàn toàn hài lòng với biểu hiện của Giang Nguyên, dường như đã xem Giang Nguyên là người nối nghiệp mà tiến hành bồi dưỡng. Ông bắt đầu từng bước tìm hiểu Giang Nguyên. Nếu muốn bồi dưỡng ra một đệ tử tốt, tất phải hiểu rõ đệ tử này như thế nào.
Mặc dù Hồ lão rất hài lòng với Giang Nguyên, nhưng ông cảm giác vẫn còn có thể đào móc được một ít tiềm lực từ người đệ tử này.
Người bệnh đầu tiên là người mắc chứng đau ngực nghiêm trọng. Sau khi Hồ lão kiểm tra sơ bộ, mày có chút cau lại, nhìn thoáng qua Giang Nguyên, liền ra hiệu bảo Giang Nguyên bắt mạch.
Thấy người bệnh nghiêm trọng như thế mà Hồ lão cũng cố ý chiếu cố Giang Nguyên, sự ghen tỵ trong mắt Trương Nhạc càng lúc càng đậm, nhấn mạnh ngòi bút trong tay, chỉ nghe vang lên tiếng ken két trên tờ giấy.
Giang Nguyên nghe Hồ lão hỏi triệu chứng của người bệnh, trong lòng đã có chút sáng tỏ, biết rõ người bệnh này cũng không phải là cảm mạo phong hàn gì mà là bị bệnh mãn tính. Căn cứ vào kiến thức mà hắn xem qua trong sách Tây y, biểu hiện của bệnh này chính là có vấn đề ở động mạch vành.
Chỉ là lúc này Giang Nguyên có chút căng thẳng. Trước đây, mặc dù hắn cũng đã từng đi theo lão gia tử xem bệnh, nhưng cũng chưa từng gặp qua loại bệnh này. Đa phần thời gian của hắn đều ở trường học, ngẫu nhiên về nhà mới đi theo lão gia tử xem bệnh.
Cho nên, căn bệnh này đối với hắn mà nói chính là một sự khiêu chiến. Hắn biết Hồ lão đang kiểm tra hắn. Nếu hắn có thể xử lý tốt, ấn tượng trong mắt Hồ lão sẽ tốt hơn vài phần. Muốn có thể dễ dàng sinh sống ở chỗ này, hắn nhất định phải biểu hiện cho Hồ lão hài lòng mới được.
Cho nên Giang Nguyên cũng không dám khinh thường, bắt đầu cẩn thận bắt mạch.
Nhưng mạch tượng của người bệnh có chút quái dị, lúc nhanh lúc chậm khiến cho Giang Nguyên không khỏi trợn tròn mắt. Căn cứ theo trí nhớ, khi còn bé hắn có đọc qua một quyển sách về Mạch học, đã từng ghi một đoạn như vầy.
Kết vi ngưng kết, hoãn thì nhất chỉ; từ hành nhi đãi, pha đắc kỳ chỉ. Kết chúc âm hàn, diệc do ngưng tích. Tả thốn tâm hàn, đông thống khả quyết; hữu thốn phế hư, khí hàn ngưng kết. Tả quan kết kiến, sán phích tất hiện; hữu quan kết hình, đàm trệ thực đình. Tả xích kết hề, tích chi a; hữu xích kết hề, âm hàn vi sở (“(Hiện tượng) “kết” ở cơ thể, đó là sự ngưng kết (ngưng tụ lại của khí huyết, của các bộ phận trong cơ thể), sự ngưng tụ này diễn ra trong thời gian dài và đôi khi ngừng lại; (Khí huyết) lưu thông một cách chậm chạp và uể oải, người bệnh ăn không biết ngon. Kết là do âm hàn, cũng do sự ngưng trệ lâu ngày tích tụ lại. Mạch (cổ tay) trái không ổn định, tim lạnh lẽo (hồi hộp, khó chịu) nhất định rất đau đớn; mạch cổ tay phải không ổn định, phổi yếu, khí lạnh tích tụ. Bắt mạch ở cổ tay trái (tả quan) phát hiện có sự ngưng trệ, cho thấy có thể bị “sán phích” (“sán” ở đây là hiện tượng một tạng nào đó trong ngũ tạng bị phình to lên do tổ chức xung quanh bị yếu đi và sa xuống, như sa ruột chẳng hạn, “phích” là hiện tượng sản sinh khối u trong bụng), bắt mạch ở cổ tay phải (hữu quan) phát hiện có ngưng kết, đàm bị ứ đọng lại, khiến người bệnh không muốn ăn. Tả xích có ngưng kết, liệt hai chân, hữu xích ngưng kết, khí âm hàn gây đau đớn.)
Ngoài ra còn có một đoạn nữa: Đại vi thiện đại, chỉ hữu thường sổ; bất năng tự hoàn, lương cửu phục động. Đại chủ tạng suy, nguy ác chi hậu ((Cơ thể) xảy ra sự thay đổi (đại), đây là sự thay đổi từ bên trong (thiện), sự kết thúc là theo một hằng số nhất định (?); (quá trình này) không thể tự khôi phục về trạng thái cũ (hoàn), cần thời gian rất lâu mới có thể bắt đầu sự khôi phục)
Mặc dù học thì học, nhưng tuổi còn nhỏ, cũng không tiếp xúc qua mạch tượng, nên không biết hàm nghĩa trong đó. Bây giờ nghĩ lại, mạch tượng này chính là như thế, nhưng cũng không xác định được.
Thấy Giang Nguyên cau mày bắt mạch cho người bệnh, Trương Nhạc đối diện trong lòng lại cảm thấy vui sướng.
Bây giờ là ai cũng có thể nhìn ra, Giang Nguyên đã gặp phải nan đề rồi.
Hồ lão bên cạnh vẫn bình tĩnh nhìn Giang Nguyên. Ông muốn nhìn xem chàng thanh niên vốn khiến ông nhiều lần kinh ngạc sẽ có biểu hiện như thế nào trước chứng bệnh khó này.
Thời gian Giang Nguyên bắt mạch lần này khá lâu. Thấy ngay cả người bệnh cũng cau mày, ý cười trong mắt Trương Nhạc hoàn toàn lộ ra ngoài.