Lập tức cười nói:
- Hơn nữa, căn cứ vào tình huống của Bạch phu nhân, con nghĩ bà dùng loại thuốc này chắc chắn sẽ có tác dụng. Trong vòng một tháng, chỉ cần không có bất cứ điều gì bất ngờ, tần suất phát tác sẽ giảm, đồng thời đau đầu cũng giảm rõ rệt.
- Ừm, không sai, không sai.
Hồ lão cẩn thận phân tích tình huống của Bạch phu nhân, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, cảm thán:
- Tiểu tử con càng lúc càng lợi hại. Xem ra, không cần bao lâu nữa sẽ còn siêu việt hơn cả thầy.
Giang Nguyên cười nói:
- Sư phụ, cũng không phải nhờ có người dạy sao? Người phải nên cao hứng mới đúng chứ?
Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão nhịn không được phá lên cười:
- Ừm, có lý. Chờ đến lúc thi đấu, tiểu tử con nhất định phải làm cho thầy vẻ vang mới được.
Giang Nguyên biết Hồ lão nói đến thi đấu là nói đến chuyện gì, biết lúc này Hồ lão đã chuẩn bị tinh thần đưa hắn đến trước mặt những lão đồng nghiệp của ông ở Sở Nam, tiến hành tranh tài lấy về thể diện cho ông.
Đối với điều này, Giang Nguyên một chút cũng không lo lắng. Đến lúc đó đừng làm mất mặt sư phụ là được.
Hắn nhất định sẽ làm cho những người khác phải mở to mắt nhìn hai thầy trò hắn, để cho trán của bọn họ phải đổ mồ hôi hột.
Giang Nguyên nhìn Hồ lão, cười tủm tỉm.
Nhìn nụ cười của đồ đệ nhà mình, Hồ lão cũng mỉm cười, tay vuốt nhẹ chòm râu, đầu óc bắt đầu lan man suy nghĩ, giống như thấy được cảnh tượng chân của mình giẫm lên mặt toàn bộ đám gia hỏa kia.
Xế chiều, Giang Nguyên sang trường đại học Đông Nguyên để dạy học cho năm tư.
Đang đứng trên bục giảng, nhìn gương mặt xinh đẹp đối diện lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn, Giang Nguyên có chút không biết làm thế nào.
- Ho khan, phong hàn, phong nhiệt, cách dùng thuốc hoàn toàn khác nhau...
Giang Nguyên lấy lại bình tĩnh, dạy xong một tiết này, sau đó bước ra khỏi phòng học, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói quen thuộc.
- Giang Nguyên.
Giang Nguyên cười khổ quay đầu nhìn Từ Thanh Linh, mỉm cười chờ Từ Thanh Linh bước đến.
- Ngày mốt là ngày kỷ niệm thành lập trường. Khoa Y tụi em cũng có tiết mục tham gia. Anh nhớ đến tham gia bữa tiệc tối nhé.
Từ Thanh Linh nói. Ánh mắt trong suốt như làn thu thủy lóe lên ánh sáng, giống như tùy thời có thể hút người ta vào bên trong.
- Ngày mốt sao?
Giang Nguyên gãi đầu. Hắn đã nghe đám sinh viên năm 2 nói qua, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền gật đầu, nói:
- Được, đến lúc đó tôi sẽ tham gia.
- Hôm nay anh rảnh không? Có thể đi ăn cơm với em không?
Từ Thanh Linh mỉm cười nhìn Giang Nguyên, lơ đễnh hỏi một câu.
Nhìn ánh mắt trông mong của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên thở dài trong lòng. Như vậy làm sao hắn có thể từ chối được chứ?
- Có, vậy em muốn ăn ở đâu?
Giang lão sư lúc này dường như nhớ đến “lời dạy” ban đầu của Hồ lão, mỉm cười nhìn Từ Thanh Linh, hỏi.
- Chỗ nào cũng được. Nếu không, chúng ta đến căn tin đi. Cơm ở đó cũng khá ngon.
Từ Thanh Linh vui mừng nói.
- Căn tin?
Giang Nguyên nhún vai. Hắn như thế nào không biết suy nghĩ của Từ Thanh Linh, chính là không muốn để hắn tốn tiền.
Liền cười nói:
- Được, tôi cũng chưa thử thức ăn của trường Đông Nguyên thế nào. Để hôm nay thử xem.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, gương mặt Trương Du Chánh ở phía sau trầm xuống.
Bước vào căn tin trường đại học, nhìn khoảng không gian rộng lớn bên trong, còn có không khí huyên náo, ánh mắt Giang Nguyên hiện lên sự tiếc nuối.
Kỳ thật hắn rất thích không khí như vậy. Nó có thể giúp cho hắn bình tĩnh, mọi chuyện phiền muộn cũng có thể tạm gác qua. Mà sự thật, tuổi tác của hắn cũng ngang tầm với những sinh viên ở đây.
- Muốn ăn gì? Nơi này có rất nhiều món ăn vặt rất ngon.