Giang Nguyễn giao bốn người kia vào tay vị Đồn trưởng Trương kia, Đồn trưởng Trương cũng được coi là người quen của Giang Nguyên, sau khi dặn dò cấp dưới đưa bốn người vào phòng thẩm vấn liền khách sáo cười với Giang Nguyên nói:
- Thầy thuốc Giang, Cục trưởng Lý đang ở văn phòng đợi anh!
Giang Nguyên cười gật đầu, sau đó cười nói với Tuyên Tử Nguyệt vẫn ở trên xe không đi xuống:
- Cô ở đây đợi tôi một lát, tôi lập tức xuống!
Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, cười nói:
- Anh đi đi... Không có gì, tôi đợi anh!
Giang Nguyên đi vào phòng làm việc của đồn trưởng, quả nhiên Cục trưởng Lý sớm đã ở bên trong, thấy Giang Nguyên bước vào, Cục trưởng Lý liền cười đứng dậy, nắm tay Giang Nguyên xin lỗi:
- Thầy thuốc Giang, lại thêm phiền phức cho cậu rồi!
- Cục trưởng Lý khách sáo rồi...
Giang Nguyên cười gật gật đầu nói:
- Những chuyện còn lại không có vấn đề gì chứ?
- Không sao nữa rồi, trình tự các phía đều gần như xong hết rồi. Hơn nữa phía bệnh viện tôi cũng đã hỏi Chủ nhiệm Tôn, ông ấy nói hai đệ tử bị thương nhẹ có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Còn cậu đệ tử phải làm phẫu thuật kia thì chắc phải mười ngày nữa nhưng đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi!
nói:
Nói đến đây, Cục trưởng Lý lại nhìn Giang Nguyên cảm kích
- Nói ra thì lại phải cảm ơn thầy thuốc Giang rồi. Tôi nghe vợ tôi nói nếu không phải cậu thì cậu đệ tử kia rất khó cứu được... Khiến cậu vừa phải đích thân làm phẫu thuật cứu người, vừa phải dùng thuốc rất đắt, dùng đến quan hệ lớn, tôi thật không biết cảm ơn cậu thế nào!
- Cục trưởng Lý, nếu anh còn nói những lời như vậy thì khách sáo quá, chủ yếu là đệ tử đó thuộc lớp tôi dạy nên tôi muốn cứu cậu ấy, anh đừng nghĩ quá nhiều...
Giang Nguyên cười cười, sau đó đứng dậy nói:
- Cục trưởng Lý... Anh ở đây điều tra sự tình trước, sau đó nói cho tôi biết kết quả nhé... Tôi còn có một người bạn ở ngoài chờ tôi, tôi đi trước đây!
- Chuyện này cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ, cũng cho cậu một lời giải thích... Ngoài ra thuốc đó rốt cuộc bao nhiêu tiền vậy? Tôi đưa cho cậu!
Thấy Giang Nguyên định đi, Cục trưởng Lý vội cười nói.
Giang Nguyên cười khoát tay áo nói:
- Cục trưởng Lý, chuyện này anh đừng để tâm nữa, tôi lấy ra để cứu đệ tử, đừng nói đến chuyện tiền hay không tiền, tôi có việc đi trước nhé...
Thấy Giang Nguyên không muốn nhắc đến chuyện này, Cục trưởng Lý cũng không nói gì nữa, sau đó gật đầu nói:
- Được, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng cho cậu một câu trả lời thuyết phục, đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!
- Được... Về sau anh nhớ nói tình hình đại khái với tôi nhé.
Giang Nguyên cười cười, sau đó đi ra khỏi văn phòng dưới sự đưa tiễn của Cục trưởng Lý.
Cục trưởng Lý nhìn Giang Nguyên lên xe của Tuyên Tử Nguyệt, sau đó nhìn chiếc xe SUV kia. Lúc này trong mắt y lộ ra vẻ suy ngẫm, đương nhiên y nhận ra chiếc xe này, giá thị trường phải gần hai trăm vạn. Xem ra vị thầy thuốc Giang này quả nhiên không đơn giản, không hề giống một thầy thuốc đến từ nông thôn. Thầy thuốc mới từ nông thôn đến có thể ngồi lên chiếc xe như thế này sao?
- Thế nào? Chuyện này anh giao cho Lý Diệc Dương à?
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.
Giang Nguyên gật đầu, cười nói:
- Cô cũng biết Lý Diệc Dương à... Đương nhiên là giao cho anh ta, chẳng lẽ còn để tự tôi đi điều tra à? Hay là lại phiền cô? Giao cho anh ta là tiện nhất, cũng là tốt nhất, vốn dĩ cũng là chuyện của anh ta!
- Nhưng chắc anh sẽ không cứ thế cho qua chứ?
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, cảm thấy Giang Nguyên không phải người đơn giản như vậy đã cho qua chuyện, dù sao thì người ta còn làm loạn đến tận nhà hắn rồi!
Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười...
- Chuyện này tôi để Lý Diệc Dương đi xử lý trước, nếu anh ta xử lý không tốt thì đương nhiên tôi sẽ đi xử lý.
Giang Nguyên mỉm cười.
Nghe thấy lời nói của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười. Hình như đây mới là tính cách của Giang Nguyên, bình thường anh không chọc vào hắn hoặc chỉ thoáng trêu chọc một chút thì không sao, nhưng nếu thật sự động đến điểm hắn không thể chấp nhận được thì anh phiền phức rồi...
Sau khi đưa Giang Nguyên đến cửa phòng khám, Tuyên Tử Nguyệt cũng đi về. Giang Nguyên nhìn nhìn thời gian, bây giờ đã là một giờ rồi, không biết phòng khám còn cơm ăn không.
- Giang Nguyên... anh về rồi à...
Thấy Giang Nguyên quay về, các y tá đã hai ba ngày không nhìn thấy Giang Nguyên đều vui vẻ chào hỏi hắn.
- Đúng vậy... Tôi về rồi, sao tôi mới đi có hai ngày mà các cô đã nhớ tôi vậy...
Giang Nguyên vừa cười chào hỏi các y tá, vừa đi vào bên trong, kêu lên:
- Chị La... Vẫn chưa có cơm à, tôi đói bụng rồi!
- Ôi... Có có có, mau đến đây, mau đến đây... Tôi hâm nóng cho cậu mấy món...
Người giúp việc chị La ở bên trong cười ha ha đáp lời.
Sau khi ăn vài bát cơm, Giang Nguyên lại lên lầu đặt ba lô xuống rồi mới xuống lầu vào phòng khám bệnh. Hồ lão y sư cũng cảm thấy có chút kỳ lạ khi Giang Nguyên trở lại nhanh như vậy, ông nhìn Giang Nguyên cười nói:
- Khó khăn lắm mới về một chuyến, sao con không ở thêm vài ngày?
Giang Nguyên cười cười, sau đó lấy cây Lão sơn sâm đã được bọc bằng giấy ở trong túi ra đưa cho Hồ lão y sư nói:
- Con tìm được đồ rồi nên quay lại, nếu không sư phụ vừa phải đi dạy, vừa phải khám bệnh, bận lắm!
- Con tìm được đồ rồi?
Nhìn thứ được bọc kín bằng giấy mà Giang Nguyễn đưa cho, trong lòng Hồ lão y sư khẽ động, vội nhận lấy, cẩn thận mở ra.
Nhìn cây Lão sơn sâm hoàn chỉnh, rõ ràng là vừa mới tìm ra ở bên trong, Hồ lão y sư sợ hãi than một tiếng, sau đó kinh ngạc nghi ngờ nhìn Giang Nguyên nói:
- Đây thật sự là sâm con lên núi tìm được sao?
Giang Nguyên cười gật đầu nói:
- Sư phụ, con đã nói là con có thể tìm được mà người còn không tin... Bây giờ người tin rồi chứ!
- Ôi... Hơn ba mươi năm!