Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thị trưởng Lâm, hình như anh đã quá lo lắng rồi. Tinh huống trước mắt đều rất ổn. Tôi thân là Tỉnh trưởng tỉnh Nam, tất nhiên sẽ vì dân chúng mà chịu trách nhiệm.

Ánh mắt Tỉnh trưởng Bạch lạnh lùng, mang theo chút vắng lặng nhìn Thị trưởng Lâm, nói:

-

Hơn nữa, việc này là do chính quyền tỉnh chủ đạo. Thị trưởng Lâm không khỏi quản quá rộng nhỉ?

Nhìn ánh mắt tản ra hàn ý và uy nghiêm trên nét mặt của Tỉnh trưởng Bạch, Thị trưởng Lâm cười lạnh trong lòng. Lão Bạch này sắp lui về, cấp trên cũng đã có ý kiến sẽ đưa ông vào một trong ba vị trí đứng đầu của tỉnh. Nếu không, ai rảnh mà đi trêu chọc Tỉnh trưởng Bạch ông chứ?

Lão Bạch ông chỉ còn nửa năm nửa là về hưu, còn dám ở chỗ này sỉ diện, dao động uy nghiêm, người nào sợ ông chứ?

- Tỉnh trưởng Bạch, cái gì gọi là hết thảy tình huống đều ổn? Tình hình bên phía bệnh viện số 1, tôi không xen vào. Nhưng trên mạng truyền thông internet đang lan truyền rất nhiều, tình huống này còn chưa đủ nghiêm trọng sao?

Thị trưởng Lâm nhìn Tỉnh trưởng Bạch, nói:

- Bây giờ bên ngoài đang đồn đại bệnh viện số 1 xuất hiện dịch bệnh có thể lây nhiễm mạnh. Cho nên, khoa Nhi mới bị phong tỏa. Nếu bây giờ chúng ta còn chưa công bố, qua một hai ngày nữa, cho dù chúng ta có muốn giấu tiếp cũng không được. Một khi xảy ra vấn đề, hừ...

Nói đến đây, sắc mặt Thị trưởng Lâm lạnh lại, âm dương quái khí nói:

- Tỉnh trưởng Bạch, dù sao ngài cũng sắp về hưu rồi, nhưng tôi thì phải ở lại để chịu trách nhiệm.

- Làm càn.

Sắc mặt Tỉnh trưởng Bạch phát lạnh, một cơn tức xông thẳng lên não. Người này đúng thật là làm càn.

Thấy Tỉnh trưởng Bạch tức giận, Thị trưởng Lâm chẳng những không sợ, trên mặt còn khẽ mỉm cười.

Tỉnh trưởng Bạch cũng hồi phục lại tinh thần, thấy Thị trưởng Lâm khẽ mỉm cười, liền hít sâu một hơi, đè ép cơn tức xuống.

Ông biết rất rõ tại sao Thị trưởng Lâm lại dám tỏ thái độ với ông như vậy. Nếu đặt thời gian vào một năm trước, Thị trưởng Lâm tuyệt đối không dám bất kính với ông. Nhưng bây giờ thì khác. Mặc dù tuổi của ông còn chưa đến lúc về hưu, nhưng cũng chỉ còn lại một hai năm nữa. Không còn khả năng leo cao hơn nữa, kế tiếp cũng chỉ giữ một chức danh nào đó quá độ thêm một năm, sau đó lui về thật sự.

Bây giờ, trong toàn bộ lãnh đạo tỉnh, bởi vì người đứng sau lưng ông đã qua đời, cộng thêm ông cũng sắp lui về, tương lai tiếp nhận vị trí Tỉnh trưởng hẳn là Phó tỉnh trưởng Lâm Hướng Tiền trước mặt ông đây. Mà Lâm Hướng Tiền cũng cho rằng mình sẽ leo lên, vì thế mới trước mặt ông làm khó dễ, thuận tiện lập uy cho mình.

- Đồng chí Lâm Hướng Tiền, bây giờ bệnh viện số 1 đang rất ổn định. Tôi sẽ chịu trách nhiệm việc này, cho nên không cần anh quá lo lắng.

Giọng nói của Tỉnh trưởng Bạch thoáng hòa hoãn lại.

Ánh mắt hiện lên nụ cười lạnh, nhìn Thị trưởng Lâm, lãnh đạm nói.

- Tình hình ổn định?

Vốn tưởng rằng Tỉnh trưởng Bạch sẽ tức giận, lúc này chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười lạnh, vẻ mặt vô cùng tự tin, trong lòng Thị trưởng Lâm không khỏi khẽ động. Chẳng lẽ chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì?

Gương mặt Lâm Hướng Tiền đột nhiên hiện lên sự do dự. Tỉnh trưởng Bạch liền cười lạnh:

- Đồng chí Lâm Hướng Tiền, điều tra tình hình là nhiệm vụ mà cấp trên giao xuống. Nếu đồng chí Lâm Hướng Tiền cảm thấy cần thiết phải làm thì cứ báo cáo lên Bộ Y tế đi.

- Được. Nếu Tỉnh trưởng Bạch đã nắm chắc như thế, vậy thì để tôi xem một chút. Nếu tình huống vẫn không được khống chế, tôi sẽ báo cáo lên Bộ Y tế.

Lâm Hướng Tiền biết lúc này đã xé rách da mặt với Tỉnh trưởng Bạch. Mặc dù có lẽ chuyện đã xảy ra biến hóa, nhưng cũng không cần thiết phải kéo lại quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch, khẽ hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Nhìn Thị trưởng Lâm bỏ đi, sắc mặt Tỉnh trưởng Bạch trầm xuống. Ông nắm giữ tỉnh Nam đã mấy năm, chưa từng có người nào dám mạo phạm ông như vậy, nhưng cái tên Lâm Hướng Tiền này lại dựa vào hệ phái sau lưng của mình mà quật khởi. Hơn nữa, một trong ba vị trí đầu của tỉnh sẽ được xác định cho Lâm Hướng Tiền. Sau khi ông ta tiếp nhận vị trí của Phó tỉnh trưởng Trương, thế lực bành trướng ở tỉnh Nam, một số lãnh đạo tỉnh trên cơ bản cũng sẽ bám vào Lâm Hướng Tiền.

Trừ Phó tỉnh trưởng thường trực La vừa mới tiếp nhận chức vụ là vẫn còn ủng hộ ông, lực lượng của ông ở tỉnh Nam đã rớt xuống ngàn trượng. Chính vì vậy mới khiến cho đám người Lâm Hướng Tiền không kiêng nể gì ông.

Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng Bạch không khỏi thở dài. Nếu đổi lại ông trẻ hơn ba bốn tuổi nữa, chắc chắn sẽ còn cơ hội. Nếu người sau lưng của ông vẫn còn, nói không chừng ông cũng sẽ còn cơ hội tiến thêm một bước.

Nếu không, nào có chuyện ông sẽ dung thứ cho sự kiêu ngạo của đám người này?

Chỉ là việc đã đến nước này, Tỉnh trưởng Bạch cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cũng có chút mất mát, cảm giác anh hùng đã mạt lộ.

- Thôi đi, tiếp tục thêm nửa năm nữa, rồi thanh thản lui xuống.

Trở lại phòng làm việc, Lâm Hướng Tiền tức giận vỗ bàn:

- Chuyện gì đã xảy ra? Thư ký Hoàng, mau điều tra rõ cho tôi. Tổ truyền truyền đó làm ăn cái quái gì thế? Chuyện thay đổi mà cũng không biết?

- Vâng, tôi lập tức đi hỏi ngay.

Thư ký Hoàng khẩn trương đáp lời. Y biết rõ lần này Thị trưởng Lâm đến chỗ Tỉnh trưởng Bạch chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nếu không, Thị trưởng Lâm sẽ không tức giận như thế.

- Đáng chết. Cục trưởng Tề, không phải là tôi không giúp anh. Nhưng làm ông chủ mất hứng, ai cũng không giúp được anh.

Vẻ mặt Cục trưởng cục Tuyên truyền Vân Giang tràn đầy nghẹn khuất, gọi trưởng phòng phòng Giám sát Internet đến hỏi chuyện. Chuyện phát sinh đột ngột, mới sáng sớm có người nào kịp đến báo cáo chứ?

Mặc dù không cam lòng, nhưng ông chủ đang mất hứng, cũng đành phải đưa đầu ra hứng. Đương nhiên, ông là người đứng đầu, tâm trạng ông không tốt, vậy người đứng đầu phòng giám sát cũng không thoát được.

Sau khi nhận được tin tức khoa Nhi bệnh viện số 1 đã giải trừ phong tỏa vào rạng sáng nay, sắc mặt Thị trưởng Lâm lại càng thêm khó coi, vỗ mạnh bàn, oán hận nói:

- Lần này các người may mắn lắm. Nhưng các người nhiều nhất cũng chỉ đắc ý được nửa năm. Đến lúc đó cũng sẽ xám xịt mà lăn xuống cho lão tử.

Ngoại trừ những người gặp xui xẻo trong việc này, tâm trạng của Giang Nguyên lại rất tốt, bao gồm luôn các nhân viên của khoa Nhi. Mặc dù phòng vẫn bị phong tỏa như cũ, nhưng bọn họ đã dùng thuốc dự phòng mà Giang Nguyên điều chế hoàn toàn không gặp tình huống bị lây nhiễm. Hơn nữa người bệnh cũng đang hồi phục, tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm trạng không tốt cũng không được mà

Chương 670: Kỳ Sơn Dưỡng Sinh Đường

Khoa Khi của bệnh viện số 1 đã được giải trừ phong tỏa. Hơn nữa, nhờ những người khác toàn lực ra tay, không ít người tận mắt nhìn thấy khoa Nhi đã được tự do xuất nhập. Vốn một số lời đồn còn sót lại cũng tiêu tán vô tung.

Nhìn thấy hết thảy, Giang Nguyên cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm. Hành động khác đến từ Cổ môn cũng không thấy xuất hiện, lại càng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Điều này nói rõ nữ ma đầu kia kiêu ngạo biết bao nhiêu. Nếu không, với tính cách của Cổ môn, bất luận là ai cũng dễ dàng đâm cho hắn mấy cái lỗ thủng.

Nhưng chuyện này là sự thật, khiến cho tảng đá treo trong lòng Giang Nguyên cũng rớt xuống. Điều hắn lo lắng nhất là nữ ma đầu nói mà không giữ lời. Nhưng trước mắt xem ra, nữ ma đầu này cũng quá kiêu ngạo. Thân là Sơn Trường của Cổ môn, cũng không có suy nghĩ dùng mấy thủ đoạn cỏn con với một tiểu bối của Thiên Y Viện.

Theo đánh giá của hắn, hắn nữ ma đầu sẽ không đến mức dưới tình huống như vậy mà dùng mánh lới.

Ngày thứ năm sau khi khoa Nhi mở cửa lại, bản xét nghiệm máu của bệnh nhân cuối cùng đã không còn sót lại bất cứ một con virus nào. Phòng bệnh vốn đang được cách ly cẩn thận rốt cuộc cũng đã được giải trừ.

Tất cả bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân đều ký kết hiệp nghị giữ bí mật. Toàn bộ phòng được dọn sạch, tiến hành khử trùng toàn diện.

ơn.

- Cảm ơn, vất vả cho mọi người rồi.

Giang Nguyên bắt tay với tất cả bác sĩ và y tá, tỏ vẻ cảm

- Không sao, tổ trưởng Giang mới là người vất vả nhất.

Tất cả mọi người đều biết, ai là người đã xuất lực nhiều nhất, khổ cực nhất.

Sau khi cảm ơn đơn giản đến mọi người, tiểu tổ khống chế dịch bệnh cũng bắt đầu rời khỏi bệnh viện số 1.

Tất cả các bác sĩ, y tá vốn bị cách ly trong khoa Nhi một thời gian, rốt cuộc cũng đã được bước ra ngoài, hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, hít thở không khí đã lâu không gặp, tất cả đều có cảm giác giống như được tái sinh.

Đúng vậy, trải qua một giai đoạn sống chết như thế, tùy thời có thể bị lây nhiễm, cuối cùng hôm nay cũng đã kết thúc, mọi người đều cảm thấy vô cùng may mắn.

Giang Nguyên thì không có cảm giác này. Suốt gần mười ngày không rời khỏi khoa Nhi, sau khi thở phào một hơi, hắn ngồi xe đi thẳng đến chính quyền tỉnh.

Sự kiện dịch bệnh lần này có thể thuận lợi được giải quyết, còn hắn thì bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình, lực ủng hộ của Tỉnh trưởng Bạch là rất mạnh.

Không có sự ủng hộ của ông, Giang Nguyên không thể làm được đến bước này, lặng yên không một tiếng động mà giải quyết hết tất cả.

Hắn biết, bởi vì không báo cáo lên cấp trên, khiến cho Tỉnh trưởng Bạch phải gánh chịu phong hiểm rất lớn. Thậm chí nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của ông. Cho nên, mặc kệ là nguyên nhân gì, Giang Nguyên cảm thấy mình cũng nên đến gặp Tỉnh trưởng Bạch để nói lời cảm ơn.

- Giang Nguyên, lần này thật sự vất vả cho cậu rồi. Nếu không có cậu, dịch bệnh nguy hiểm như vậy sẽ không có khả năng được giải quyết dễ dàng. Tôi đại diện cho chính quyền tỉnh gửi lời cảm ơn đến cậu.

Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười nói với Giang Nguyên:

- Lần này cậu đã giúp cho tỉnh Nam một đại ân. Nếu tình huống không thể khống chế nhanh như vậy, một khi lan tràn, hoặc bị tiết lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành khủng hoảng rất lớn, gây nên tổn thất không nhỏ cho nền kinh tế và chính trị của chúng ta.

- Nào có, nào có.

Nhìn nụ cười cảm kích của Tỉnh trưởng Bạch, trán Giang Nguyên hiện lên vô số hắc tuyến, trong lòng đổ mồ hôi hột:

- Nếu mình nói chuyện này là do mình tạo nên, không biết có bị Tỉnh trưởng Bạch dùng cây đánh chết hay không.

Cười khan hai tiếng, cho rằng không nói ra thì tốt hơn, vì thế Giang Nguyên chỉ nói lời cảm ơn:

- Lần này cũng vất vả cho Tỉnh trưởng Bạch quá. Nếu không có ngài dốc hết sức ủng hộ và giữ gìn, chuyện này cũng không có khả năng thuận lợi giải quyết. Hơn nữa, ngài vì việc này mà gánh chịu phong hiểm quá lớn, tôi cảm thấy áy náy quá. Cho nên, tôi thật sự muốn cảm ơn ngài.

- Này, các cậu ở bệnh viện cũng đã phải mạo hiểm với tính mạng của mình, tiến hành nghiên cứu dịch bệnh, tôi chịu chút phong hiểm có là gì đâu chứ.

Nói xong, vẻ mặt Tỉnh trưởng Bạch có chút cảm thán:

- Qua nửa năm nửa, tôi cũng sẽ lui về. Lực nằm trong tay ở tỉnh Nam cũng càng lúc càng yếu, có thể giúp được cho các người cũng không nhiều. Tôi chỉ muốn thay dân chúng tỉnh Nam giữ vững sự yên ổn, không phụ lòng tin tưởng và ủng hộ của bọn họ đối với tôi.

Nhìn vẻ mặt cảm khái và sự bất đắc dĩ lẫn không cam lòng trong lời nói của ông, hai mắt Giang Nguyên nheo lại, nhớ đến tình huống liên quan đến Tỉnh trưởng Bạch mà hắn đã nghe.

Sau đó suy nghĩ lại, thấy giọng điệu của vị Thị trưởng Lâm đó dường như không quá tôn trọng đối với Tỉnh trưởng Bạch. Xem ra, tình cảnh của Tỉnh trưởng Bạch cũng không phải rất tốt.

- Tỉnh trưởng, dường như tuổi của ngài còn chưa đến lúc lui về mà?

- Haha, cũng chỉ còn một hai năm nửa thôi.

Trước mặt Giang Nguyên, Tỉnh trưởng Bạch cũng không giấu diếm gì, tự giễu:

- Nếu đã không còn hy vọng đi lên, hiển nhiên cũng chỉ có thể lui xuống mà thôi.

Nhìn ánh mắt không cam lòng của ông, Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Không phải còn những nửa năm nữa sao? Không ai có thể nói trước được chuyện gì.

Nghe Giang Nguyên nói, Tỉnh trưởng Bạch phá lên cười, sau đó lắc đầu nói:

- Có một số chuyện cậu không biết đâu.

Giang Nguyên cũng không ở lại chính quyền tỉnh bao lâu, bởi vì hắn nhận được điện thoại của Tôn Diệu Nguyệt.

Đối mặt với yêu cầu của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Nguyên không dám có chút trì hoãn, vội vàng đón xe chạy đến chỗ Tôn Diệu Nguyệt đã hẹn.

Lần này không phải là Vân Thanh trà lâu như trước, mà là một hội sở trên núi phía sau trường Đông Nguyên.

- Kỳ Sơn Dưỡng Sinh Đường.

Nhìn tấm bảng, Giang Nguyên không nhịn được cảm thán một phen. Kỳ Sơn Dưỡng Sinh Đường là nơi mà hắn ngưỡng mộ đã lâu. Đi dạy một thời gian ở trường Đông Nguyên, hắn đã nghe người ta nhắc đến chỗ này không biết bao nhiêu lần. Nghe nói đây là hội sở tiêu phí cao cấp nhất ở Vân Giang. Trước kia hắn chỉ nghe nói, chưa từng bước vào lần nào. Không ngờ lần này nhờ phúc của nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt mà hắn có cơ hội đến đây nhìn một cái.

Nhưng nhìn kỹ tấm bảng, Giang Nguyên không khỏi hoài nghi. Hội sở này không phải cũng là một trong những sản nghiệp của Cổ môn chứ?

Chậm rãi bước vào, lập tức có người mặc sườn xám màu đỏ bước ra, khom người nói với Giang Nguyên

- Giang tiên sinh, chào anh, xin mời theo tôi.

Nhìn hành động của người nhân viên, Giang Nguyên thở dài trong lòng. Xem ra đây đúng là sản nghiệp của Cổ môn. Nếu không, tại sao một người khách cũng không thấy, chỉ có một người phục vụ đặc biệt chờ hắn.

Mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng Giang Nguyên vẫn cố ổn định tinh thần, đi theo người phục vụ bước vào bên trong.

Một đường đi vào, chỉ thấy phong cảnh hoa lệ đến cực điểm, trong lòng Giang Nguyên lại cảm thán không thôi. Không hổ là nơi tiêu phí cao nhất ở Vân Giang.

Hai người xuyên qua hai đình viện u tĩnh, vừa nhìn là biết do danh sư xây dựng, khiến cho Giang Nguyên không khỏi gật đầu liên tiếp.

Xuyên qua hai đình viện, trước mặt Giang Nguyên xuất hiện một đình viện còn rộng hơn.

Thoạt nhìn còn tinh xảo hơn vài phần so với hai đình viện trước. Nhưng sau khi Giang Nguyên bước vào, nhìn ba người ngồi trong đó, trong nháy mắt liền ngẩn ra.

- Hai người...tại sao hai người lại ở đây?

Giang Nguyên nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đang mỉm cười nhìn mình, ngạc nhiên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
28 Tháng hai, 2024 10:25
mình là dịch giả bộ này ạ,đã dịch full thuần việt rồi,bạn nào không đọc convert nổi, cần đọc dịch thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh . Mình gửi full file đọc off cho ạ,mình dịch tổng 1500 chương ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK