Pháo đài bình thường đều là bị công phá từ bên trong. Những lời này một chút cũng không sai.
Rạng sáng 3h, Giang Nguyên từ không trung bay xuống phía trên một tháp lầu gần cổng trang viên nhất. Đứng ngoài cửa sổ, nhìn vào bên trong có hai cây súng máy hạng nặng cộng với hai hỏa tiễn, cùng với mấy người đang ngồi nhàn nhã tán gẫu dưới đất, hắn khẽ nhếch môi cười, sau đó bàn tay run lên, mấy cây ngân châm bắn vào.
Sau khi xử lý xong tháp canh còn lại, hắn mới bay đến biệt thự cao nhất trong trang viên, sau đó từ trên tầng chạy xuống dưới lầu.
Lúc này, bốn năm đội ngũ dắt theo chó vẫn tuần tra dọc theo tường rào. Trang viên này không lớn, trên tường rào cũng bố trí dây điện cao thế và tia hồng ngoại. Đội ngũ tuần tra này thậm chí có thể nhìn thấy đội ngũ tuần tra khác, cộng thêm chó cảnh vệ, đủ để phát hiện bất cứ người nào xâm nhập.
Lúc này, nhân viên bảo an trong phòng điều khiển đều tập trung tinh thần nhìn mười mấy màn hình đằng trước cùng với bản đồ bố trí trang viên, không khí hoàn toàn yên tĩnh. Máy quét hồng ngoại cũng không có bất kỳ báo động dị thường nào.
- Xem ra, đối phương hẳn không dám đến.
Một người đàn ông tóc húi cua gương mặt lộ vẻ đắc ý, bưng ly café hớp một ngụm, gác chân lên đài, biểu hiện vô cùng ung dung.
- Chắc là vậy! Với tiêu chuẩn phòng ngự của chúng ta, đối phương chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không dám đến. Trừ phi mang theo quân đội đến cường công. Nếu không, đến bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.
Một người đàn ông tóc vàng khác xoa xoa ánh mắt có chút mệt mỏi, nói.
Bọn họ đều là đội ngũ đánh thuê đứng đầu thế giới, hiện tại lại được trang bị hỏa lực các loại, cường độ trước đây chưa từng có. Hơn nữa, lần này tham gia phòng ngự còn có cao thủ thần bí. Tình huống như vậy, nếu còn bị người ta giải thoát con tin, vậy thì phải xem lại bản thân rồi.
Bố trí lần này đủ để đối phó với một trăm người. Cho dù có lực lượng như vậy đánh tới, trang viên cũng đủ để chống đỡ được hai mươi phút trở lên. Khoảng thời gian đó đủ để tiếp viện chạy đến. Hơn nữa, thiết bị cảm ứng bên ngoài cũng có thể sớm phát hiện sự tồn tại của đối phương. Ít nhất trước thời gian báo động ba phút sẽ không để cho đối phương tùy tiện tấn công vào.
Cho nên hai người đều rất bình tĩnh, tùy ý nói cười, mặc dù vẫn chú ý màn ảnh nhưng gương mặt lại vô cùng thả lỏng.
Nhưng hai người không chú ý đến trên một màn ảnh, ngay tại lối đi dường như có thứ gì đó lướt qua.
Nhẹ nhàng bay xuống phía dưới máy theo dõi, Giang Nguyên tiện tay gạt máy theo dõi sang một bên.
Sau đó đẩy mắt kính lên một chút, nhìn máy quét hồng ngoài phía trong lối đi, khóe miệng nhếch lên, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Hai người bên trong phòng điều khiển vẫn trò chuyện vui vẻ, không chú ý đến lúc này đang có một người đứng ngoài cửa, xuyên qua tấm kính chống đạn vừa nặng vừa dày nhìn bọn họ.
Nhìn bàn phím mật mã cánh cửa, Giang Nguyên nghiêng cổ một chút. Đối với cái này, hắn thật sự không thành thạo. Hắn cũng không muốn bị phiền phức, thành ra ngồi xổm xuống nhìn qua bên dưới khe cửa.
Trang viên này vốn chẳng phải là nơi được trang bị sâm nghiêm. Chẳng qua chỉ là được cải tạo tạm thời mà thôi. Phòng quản lý an ninh cũng như vậy. Cho nên, cửa cũng là loại đẩy ra chứ không phải loại trượt. Mặc dù khe cửa rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ luồn một cây kim, nhưng nhiên đây là đủ rồi.
Giang Nguyên móc từ trên đùi ra một cái giống như ống nghiệm, sau đó nhẹ nhàng đè một cái, từ trên bắn ra một kim tiêm. Cây kim cắm vào khe hở của cửa. Giang Nguyên lại nhẹ nhàng ấn thêm một cái nữa, sau đó xoay người rời đi. Lúc này, từ bên trong cây kim phun ra một luồng khói nhàn nhạt khó có thể nhận ra.
Ba bốn giây sau, chỉ thấy hai người chậm rãi nhắm mắt, cứ như vậy mà ngã xuống ghế, tựa như đang ngủ.
Giang Nguyên vứt mắt kính sang một bên, chậm rãi đi về phía trước, dường như mấy tia hồng ngoại đều không có tác dụng.
- Được rồi, bây giờ có thể vào.
Giang Nguyên ấn tai nghe, nhỏ giọng nói.
- Nhận được.
Tank lên tiếng, sau đó vung tay lên, một đám người cách trang viên mấy trăm thước chạy nhanh đến.
Lúc này, nơi mà bọn họ đi qua, không ít máy cảnh ứng bắt đầu vang lên tín hiệu báo động.
Chuông và đèn báo động vang lên không ngừng trong phòng quản lý, nhưng không ai trả lời. Hai người quản lý ngủ say như chết, giống như không có gì phát sinh.
Giang Nguyên lặng yên không một tiếng động đi về phía trước, đột nhiên ngay khúc quanh xuất hiện hai người, là nhân viên tuần tra bên trong. Hai người nhìn thấy Giang Nguyên, sửng sốt một chút liền đồng loạt biến sắc. Đang định giơ súng, đột nhiên cảm thấy cổ tê rần, trong nháy mắt cứng đờ ngay tại chỗ.
Thân hình Giang Nguyên chợt lóe, xuất hiện trước mặt hai người, nhẹ nhàng đặt hai người nằm xuống đất, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đây là người thứ năm mà hắn đánh ngã từ khi đi vào, nhưng trước mắt còn chưa đụng phải cao thủ chân chính. Nếu là cao thủ chân chính, cũng không phải một cây ngân châm là có thể giải quyết.
Mười cao thủ Địa giai, một cao thủ Thiên giai, suy nghĩ đến điều này, Giang Nguyên cảm thấy có chút đau đầu. Làm người thật đúng là không dễ dàng mà.
Chuyển sang một lối đi khác, bước chân Giang Nguyên thoáng chậm lại. Phía trước có một điểm canh gác, bên trong có hai cao thủ Địa giai và mấy cảnh vệ phổ thông.
Đây chính là cửa ải khó khăn thứ nhất. Muốn thuận lợi cứu đám người Hải Bác ra, ít nhất không thể kinh động đến người khác.
Đã sớm có chuẩn bị, Giang Nguyên đưa tay mò vào cái túi nơi bắp đùi móc ra một quả cầu to bằng quả bóng bàn, sau đó đứng ở khúc quanh, nhẹ nhàng ném quả cầu về phía bên kia.
Quả cầu nhỏ được đặc chế, lăn sát vào chân tường, thanh âm di chuyển rất nhỏ, nhưng lọt vào lỗ tai Giang Nguyên thì lại tương đối rõ ràng.
- Ba, hai, một.
Thầm đếm ba tiếng, Giang Nguyên nhấn cái hộp điều khiển từ xa trong tay.
Quả cầu nhỏ lặng lẽ nứt ra, phun ra một luồng sương mù nhàn nhạt.
- Cái gì vậy?
Một người tóc đen đang ngồi nhàm chán đột nhiên nghe tiếng quả cầu nhỏ đụng vào góc tường phát ra thanh âm kỳ lạ, đưa mắt nhìn sang, không khỏi sửng sốt một chút.