Dưới cây đại thụ ở cổng thôn, hai chiếc xe máy dừng ở đó, Lý Hổ nằm ngửa trên xe máy, vắt hai chân lên đầu xe, không có việc gì ngậm một nhánh cỏ, nhìn lá cây sum suê nhưng đang dần ngả màu vàng trên đỉnh đầu, không biết đang nghĩ gì.
La Bảo Cường ở bên cạnh hai tay gối dưới đầu, dựa vào tay nắm của xe máy, hai chân vắt chéo ở đuôi xe. Hai người một trước một sau nằm ở đây, ngửa đầu nhìn lá vàng thỉnh thoảng lại rơi xuống, thật vô cùng nhàn nhã.
- Hổ Tử… Nhìn thấy không… Hình như là Giang Nguyên…
Trong thôn một năm không có mấy xe ra vào nhưng tính năng tốt đẹp của SUV khiến sau khi chiếc xe đến gần hai người mới chú ý đến. Hai người đột nhiên bật dậy khỏi xe máy, nhìn chiếc xe SUV màu xám bạc chậm rãi đi vào cổng thôn, từ từ đi vào bên trong thôn.
- Ừm… Hình như là Giang Nguyên…
Lý Hổ gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc SUV màu xám bạc này, nhìn dấu hiệu phía sau mà gian nan nuốt nước miếng.
- Mercedes-Benz… Đẹp quá…
La Bảo Cường nhìn chiếc xe chậm rãi đi vào trong thôn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc hâm mộ, nói:
- Tiểu tử này ra ngoài chưa bao lâu đã lái Mercedes-Benz về rồi… Tiểu tử này rốt cuộc làm gì bên ngoài mà kiếm được nhiều tiền thế!
- Hừ… Xe này ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn tệ, đâu dễ kiếm thế, chỉ e là mượn xe người ta thôi…
Lý Hổ nhìn chiếc xe đẹp mắt đó bằng ánh mắt nóng cháy, chỉ thấy hai chiếc xe máy dưới mông mình so với xe của người ta thật đúng là phân chó cũng không bằng.
- Thế thì cũng phải có người cho mượn chứ… Chiếc xe vừa đẹp vừa đắt như vậy, ai… Đi xem xem đi…
La Bảo Cường hưng phấn khởi động xe, sau đó ầm ầm đuổi theo hướng nhà Giang Nguyên.
Lý Hổ ở phía sau hơi do dự nhưng vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của chiếc xe đó, khởi động xe máy, đi phía sau La Bảo Cường.
Tại cửa nhà, Giang Nguyên chậm rãi dừng xe lại, sau đó cười nói với Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh:
- Được rồi… đến nơi rồi, cô xuống xe đi!
Tuyên Tử Nguyệt đang tò mò nhìn xung quanh nghe thấy lời này liền giơ tay xách túi, sau đó nhảy xuống xe nhìn tiểu viện trước mắt. Cô nàng lộ ra ý cười hưng phấn, nói:
- Đây chính là nhà anh sao?
- Đúng thế… Nhà tôi…
Giang Nguyên cười cười, cầm túi của mình, vẫy vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Vào đi… đi vào đi!
- Ôi… xinh quá…
La Bảo Cường ở phía sau nhìn Tuyên Tử Nguyệt đi theo sau Giang Nguyên bước vào viện tử, mắt trợn tròn nhìn. Gã quay đầu nhìn Lý Hổ vừa dừng xe máy ở bên cạnh nói:
- Nhìn thấy chưa… Cô nàng xinh đẹp quá, còn xinh hơn cả Tiểu Vũ!
Lý Hổ bĩu môi, hừ giọng nói:
- Chỉ là biết trang điểm ăn mặc thôi, đâu xinh bằng Tiểu Vũ… Nếu Tiểu Vũ trang điểm ăn mặc hẳn hoi thì chắc chắn xinh hơn cô ta…
- Ừm… Cũng đúng… Nhưng dáng người của cô nàng này thật đẹp…
La Bảo Cường vẻ mặt hâm mộ, thở dài nói:
- Ôi… Hổ Tử, xem ra chúng ta cũng đừng ngày ngày chui ở nhà nữa, cũng nên ra ngoài lăn lộn rồi… Chưa biết chừng ngày nào đó cũng có thể tán được một cô nàng như vậy về…
Nghe thấy câu này, Lý Hổ hít một hơi thật sâu nhưng không nói gì, quay đầu xe, đạp mạnh chân ga rời đi…
- Ấy… Hổ Tử, đi đâu thế, đợi tôi với…
Sau ngày này, thỉnh thoảng Giang Nguyên có quay về thôn nhưng không còn gặp hai người cùng tuổi này nữa. Hắn chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói hai tiểu tử cả ngày ở trong thôn sống được chăng hay chớ ngày nào đó bỗng thông suốt, không còn chơi bời lêu lổng nữa, đeo túi lên đi ra ngoài lăn lộn rồi… Trưởng bối hai nhà cả đêm bái tế trời đất, cảm ơn tổ tông, cảm tạ tổ tông khơi thông cho hai tiểu tử này.
Giang Nguyên dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi vào trong tiểu viện, nhìn chiếc sân quen thuộc, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ma sát, Giang Nguyên cất cao giọng kêu:
- Ông nội… con về rồi!
Ông cụ vẻ mặt vừa vui mừng bước ra từ nhà chính, nhìn Giang Nguyên sửng sốt, sau đó vui vẻ cười nói:
- Sao hôm nay con lại về…
Dứt lời, ông cụ lại nhìn cô gái đứng bên cạnh cháu mình, hơi sửng sốt một lúc rồi cười ha ha nói:
- Còn dẫn cả khách về à… Nào nào, cháu vào trong ngồi đi…
- Cháu chào ông Giang ạ…