Bởi vì giờ ông không chỉ cảm thấy bụng dưới luôn lạnh lẽo mà đã bắt đầu cảm thấy có một luồng ấm áp đang chảy bên trong, hơn nữa còn cảm giác được cái chỗ trước nay không hề có chút cảm giác đặc biệt nào kia bắt đầu có chút khác thường.
Nó không còn không chút sinh cơ giống như trước đây nữa mà đã bắt đầu có chút cảm giác. Tuy dường như nó vẫn ỉu xìu, thậm chí có thể nói là thoi thóp như trước, nhưng thật sự là đã bắt đầu có chút cảm giác rồi.
Lúc này, rốt cuộc trong lòng ông cũng bắt đầu hoàn toàn tin tưởng Giang Nguyên. Trước kia có lẽ ông chỉ ôm chút hy vọng, nhưng bây giờ ông đã thật sự bắt đầu hoàn toàn tin tưởng vào Giang Nguyên, tin Giang Nguyên có thể chữa khỏi bệnh này của ông.
Cùng với việc không ngừng rót nội lực, hô hấp của Giang Nguyên đã bắt đầu trở nên nặng nề, nội khí trong khí hải cũng bắt đầu dần khô kiệt, có điều Giang Nguyên không có ý định từ bỏ. Sau khi hắn hít nhẹ một hơi lại bắt đầu cổ động nội khí còn lại trong cơ thể bắt đầu rót tiếp vào cơ thể Trưởng phòng Dương.
Ở đây Giang Nguyên đang dốc hết sức chữa trị cho Trưởng phòng Dương, còn bên ngoài cách đó ngàn mét, Tề Nhạc Minh đang nhíu mày gọi điện thoại:
- Ba... Hình như mấy ngày nay Giang Nguyên cùng Phó tỉnh trưởng La đi Bắc Kinh, thành ra con không thể nào tiến hành điều tra chi tiết được...
- Có điều con đã sắp xếp người về quê Giang Nguyên để điều tra rồi, căn cứ theo báo cáo của họ, hình như cha của nó cũng chẳng tu luyện nội khí gì.
Tề Lãng ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy lời này không khỏi nhíu mày, thoáng trầm ngâm nói:
- Con có chắc chắn không phán đoán sai tình hình Giang Nguyên không?
- Không... Ba, con có thể chắc chắn, thằng đó thực sự có vấn đề... Nếu không không thể nào chống đỡ dưới tay con lâu như vậy!
Tề Nhạc Minh sốt ruột nói.
- Được... Nếu đã như vậy thì nhất định phải điều tra rõ. Nếu chúng không thể phán đoán rốt cuộc thằng nhãi đó có nội khí không, vậy thì cho người đi thử... Chuyện này thật sự rất quan trọng đối với chúng ta, phải bất chấp mọi giá!
Tề Lãng lạnh giọng nói:
- Nhưng phải nhớ kỹ, không được để lộ thân phận!
- Vâng... ba, con hiểu rồi...
Tề Nhạc Minh nghe thấy cha nói vậy ánh mắt liền lạnh lẽo, chậm rãi gật đầu nói:
- Con sẽ sắp xếp thật tốt, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót!
Nửa đêm yên tĩnh, bên ngoài đột nhiên một tiếng “bịch” vang lên, ông cụ Giang đang trong phòng ngủ khẽ nhíu mày, hai mắt mở to, nghiêng đầu lắng nghe, sau đó ông cẩn thận xốc chăn mền, im lặng đứng dậy.
Ông Giang nhẹ nhàng cầm cây côn gỗ đầu giường lên, im lặng bước đến bên cửa, nghe ngóng tiếng động bên ngoài, sau đó chậm rãi mở cửa phòng nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Trong phương viên mười dặm nhà lão Giang này là nghèo nhất rồi, sao còn có tên trộm nào mắt mù để ý đến nhà lão Giang vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng lão Giang tức giận, thầm nghĩ: “Con mọe nó... Đây chẳng phải khinh người quá đáng sao? Chẳng lẽ thật sự coi ông lão tao đây là ông già để bắt nạt đấy hả? Xem tao một côn đánh chết mày đây này...”
Năm phút sau...
Lão Giang ngồi trên mặt đất, vừa đỡ thắt lưng vừa lầm bầm cố gắng bò dậy từ mặt đất, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, tức giận mắng ra ngoài cửa:
- Thứ đáng chết... Lần sau còn dám đến, xem ông đây có đánh chết mày không...
Còn đối tượng bị lão Giang tức giận mắng chửi lúc này đang trên một chiếc xe cách đó vài trăm mét, vừa lái xe rời đi vừa gọi điện thoại nói:
- Anh Lang... Cái lão già đó là người bình thường. Tuy cũng có biết chút võ vẽ, nhưng em có thể chắc chắn là không có chút nội khí gì...
- A La, có chắc chắn không?
Bên kia truyền đến một giọng âm trầm.
- Đúng... anh Lang, em có thể khẳng định...
A La vội vàng trả lời thêm lần nữa.
Bên kia thoáng trầm mặc một chút một chút, sau đó y lại đặt thêm câu hỏi:
- Vậy cậu không làm gì ông già đấy chứ?
- Không... anh Lang yên tâm, em ra tay có chừng mực...
- Ừ... tốt, không sao, tự cậu cẩn thận một chút, ngày mai tôi sẽ báo cáo tình hình lại với Minh thiếu...
Giang Nguyên yên lặng nằm trên giường, hình xăm hồ ly màu đỏ nhạt trên bắp tay trái đang chậm rãi lóe lên, cái đuôi thứ hai vẫn luôn hơi ảm đạm lúc này dường như gần bắt kịp màu sắc với đuôi thứ nhất rồi.