Ông cụ hơi giật mình, không ngờ bản thân lại nghe được câu này. Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, mặt nhăn nhó như vừa nuốt phải một con ruồi vậy: “Cậu nói như vậy…
Rốt cuộc…
cậu có ý gì?”
Tô Định Kiến từ từ bước tới gần: “Không phải ông muốn đòi lại công bằng cho con mình sao? Lại còn đòi tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ người lớn tới trẻ nhỏ trong gia đình nữa. Cho dù ông có nhảy hay không, Tập đoàn Sunrise đều sẽ trả tiên trợ cấp. Nhưng nếu ông nhảy thì tất cả những thứ này chẳng còn liên quan gì tới ông nữa”
“Trong cuộc sống sau này, cho dù có tiền thì cũng chỉ có người nhà của ông được hưởng mà thôi…
” Ông cụ kia nghe thấy vậy như bị cái gì đó kích thích, ông ta ngây người ra một lúc, sau đó mới nhìn Tô Định Kiến rồi hét lên: “Cậu đừng có tới đây, cách tôi xa một chút. Cẩn thận không tôi nhảy xuống đấy!”
Tô Quỳnh Thy hơi lo rằng đối phương sẽ thực sự liều lĩnh nhảy xuống, vì thế cô giữ chặt Tô Định Kiến lại. Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, phía sau loáng thoáng truyền tới tiếng kêu khóc của một người phụ nữ. Một người phụ nữ trung niên mặt dàn dụa nước mắt, hai bên tóc mai đã điểm bạc đẩy đám người đứng xung quanh ra chạy tới. Bà ta nhìn ông cụ đang đu trên lan can với vẻ tức giận.
Chỉ một lát sau, một cô gái trẻ tuổi và một đứa trẻ con tâm tám, chín tuổi cũng chạy tới.
“Tô Hạo Tường, ông già chết tiệt này! Ông bị tâm thần à? Tử Du đang được phẫu thuật ở trong phòng giải phẫu đấy. Cháu trai trưởng của ông đang ở trong thời khắc thập tử nhất sinh, ông lại còn chạy tới đây làm chuyện điên khùng! Chắc kiếp trước bà đây nợ nhà họ Tô, vì thế mới phải phục vụ cả nhà các người!”
“Mau xuống đây cho tôi, không thì nhảy xuống một cách dứt khoát đi cho xong chuyện. Như vậy tôi cũng đỡ phải chăm sóc ông!”
Lời nói của người phụ nữ này vô cùng sắc bén, tác phong dứt khoát, nhìn là biết đây là con hổ cái thường quán xuyến mọi việc từ nhỏ tới lớn trong gia đình. Trên lan can, mặt ông cụ kia trở nên ỉu xìu, nhất là lúc nhìn cháu trai và con dâu của mình đi theo ở phía sau, ông ta không nói lên lời.
“Vẫn không xuống phải không? Thế thì tôi chết luôn với ông là xong. Dù sao tôi cũng chẳng muốn quản chuyện của nhà họ Tô các người nữa. Tôi mệt mỏi rồi, cứ để bà mẹ già rụng hết răng của ông lo tất cả mọi chuyện đi!” Bà ta nói xong thì chạy tới một bên khác, một chân gác lên lan can, sắp leo qua được rồi.
Ông cụ kia lập tức trở nên cuống cuồng: “Bà nó à, bà bình tĩnh một chút, bình tĩnh đi. Tôi sai rồi, tôi không nên làm chuyện như thế này.. ”
Ông ta không hề do dự bổ nhào qua ngăn người phụ nữ kia lại, nhưng lại tập tức ăn một cái bạt tai, sau đó bị nhéo tai: “Có chuyện gì sao không từ từ nói? Tiền trợ cấp của con trai tôi đã đưa cho mẹ tôi rồi. Ông không thể quá tham lam được, hiểu không? Mau đi thăm Tử Du với tôi!”
Trò khôi hài này cứ thế kết thúc, cảnh sát rút lui, những người ở hiện trường cũng không còn gì để xem nên dần dần tản đi. Nhưng ngày mai, e rằng chuyện này sẽ truyền khắp toàn bộ Hải Phòng. Mặc dù ông cụ kia không nhảy xuống, nhưng vẫn sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc được, nhất định phải điều tra xem rốt cuộc ai lại muốn hại Sunrise và TQT.
Đợi đến khi đám người vây quanh tản đi hết, ở góc đường cách đó không xa, một chiếc xe màu đen phổ thông lặng lẽ rời đi, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.
Người đàn ông đang nổi giận ở trong xe chính là Trân Hiền – người không cẩn thận đụng vào xe của Hoắc Hải Phong lúc trước. Ánh mắt của anh ta rất u ám, ném ly rượu vẫn còn đầy trên tay xuống, trên mặt thảm lênh láng rượu. Trần Hiền mắng thầm: “Đúng là một đám rác rưởi, sao lại tìm được loại người như thế này? Tôi còn cần các người để làm gì?”
“Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mà còn để một mụ đàn bà hù cho chân tay cuống cuồng. Đúng là đáng xấu hổi” “Lúc trước, ai đã chọn người này?”
Trần Hiền không thể kiềm chế được, hận không thể lập tức đạp người xuống khỏi xe. Người tới cúi thấp đầu, nuốt một ngụm nước miếng, giải thích: “Cậu chủ, người kia đúng là do tôi để cử, nhưng lúc đó điều tra vội vã quá nên không biết ông ta sợ vợ. Tuy nhiên, lúc đó chỉ có mình ông ta đồng ý làm chuyện này mà thôi. Bây giờ, thực sự không có người nào dám đối đầu với Tập đoàn Sunrise một cách trắng trợn như vậy. Cậu chủ..”
“Làm việc không đạt được hiệu quả, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Trở về nhận hình phạt đi. Lần này tôi bỏ qual” Trân Hiền nghiêm mặt, cau mày ngồi trên ghế. Vừa sáng sớm đã xem một màn kịch như vậy, anh ta cảm thấy nhức đầu, khó chịu.
“Lái nhanh một chút, sắp muộn giờ rồi!” Trân Hiền nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp tới chín giờ, anh ta nhíu chặt mày lại.
Lái xe nghe thấy thế, từ từ đạp chân ga xuống, đưa anh ta tới nơi đúng giờ với tốc độ nhanh nhất. Trân Hiền vội vàng đi vào biệt thự nhà họ Trần.
Hôm qua vừa xảy ra chuyện kia, trông toàn bộ khu biệt thự vô cùng u ám.
Quản gia đã đứng chờ ở cổng từ lâu, thấy Trần Hiền tới thì lập tức dẫn anh ta lên phòng sách ở trên lầu, mà không nói câu nào. Sau khi dẫn người tới phòng sách, quản gia lập tức đi ra ngoài.
Trân Tuấn Tú đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía anh ta: “Tới rồi à, chuyện tôi giao cho anh thế nào rồi?”
“Bố à, người kia không nhảy xuống, là do con làm việc không chu đáo.”
Trần Hiền đứng ở đằng sau bàn sách, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Hừ! Tôi vừa nghe chuyện này rồi.
Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định rất đa mưu túc trí, không dễ đối phó như vậy đâu. Lần sau, nhớ cẩn thận một chút.
Nếu không phải tôi cắt đuôi giúp, e rằng người của Hoắc Hải Phong đã theo tới chỗ này rồi” Ông ta xoay người ngồi vào bàn sách, mặt trầm xuống, giọng nói cũng hơi gắt gỏng.
“Là do lỗi của con, con cam đoan sẽ không có lần sau. Bố gọi con tới có chuyện gì không?”
Trần Hiền cúi đầu.
Mặc dù miệng anh ta gọi bố, nhưng cách thức chung đụng của hai người lại như cấp trên và cấp dưới vậy.
“Bây giờ, Trân Mộc Châu đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Đợi tìm được mẹ anh về, nếu bà ấy còn sống, anh sẽ là đứa con nuôi mà trước kia tôi đã nhận. Nếu mẹ anh đã chết rồi…thì anh chính là người năm xưa bị bế nhầm với Trần Mộc Châu, đứa con độc nhất của nhà họ Trần!”
Ông ta cúi đầu, giọng nói khàn khàn, lời nói ra khiến người ta nổi cả da gà. Trần Hiền gât đầu, không hề phản kháng chút nào. Anh ta nhìn Trân Tuấn Tú, trong mắt lộ ra sự u ám.
Trước kia, anh ta được ông ta nói cho biết về thân phận thật của mình. Lúc đó, Trần Hiền đã biết từ đó về sau anh ta chỉ có thể là một con cờ. Vì thế trong lòng cũng không có quá nhiều hy vọng, đương nhiên sự thất vọng cũng ở mức thấp nhất. Trần Hiền đáp lại một cách bình thản.
Nhìn “đứa con trai” của mình, trên mặt Trân Tuấn Tú hiện lên vẻ điên cuồng. Năm xưa, ông ta giấu diếm tất cả mọi người lén đổi đứa con mà Vũ Tuyết Phương đẻ với đứa trẻ khác. Sau đó, Trần Tuấn Tú đưa nó cho thân tín đưa ra nước ngoài nuôi.
Tô Huỳnh vốn không phải chết trong vụ nổ kia. Nhưng ông ta đã bảo Trần Hiền âm thầm giở trò, khiến cả nhà họ Tô bị nổ trên trời. Chỉ có điều, Tô Kiến Định vẫn tỉnh lại được và còn ngóc đầu dậy.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Trần Tuấn Tú. Nếu không với mưu tính nhiều năm như vậy, toàn bộ Hải Phòng đã phải nằm rạp dưới chân ông ta rồi, chỉ một nhà họ Hoắc cũng chẳng đáng để lo.
Lúc chạng vạng tối, Tô Kiến Định nhìn đồng hồ, bảo Chu Thanh đem tất cả tài liệu tới phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy. Lúc này, anh ấy đang cúi đầu xử lý công việc. Giám đốc tài chính ngồi cách đó không xa, đang cẩn thận lật xấp báo cáo hơn một tháng qua.
Chu Thanh thì đang cầm túi hồ sơ đi tới. Sau khi gõ cửa, anh ta bước vào, giám đốc tài chính lập tức bị đuổi ra ngoài.
“Chủ tịch, đúng như anh đã suy đoán. Quả thực phía sau chuyện này có một nhóm người giở trò. Bây giờ vẫn chưa rõ người giật dây là ai. Nhưng hình như…
người gây chuyện không chỉ có mình ông cụ này thôi đâu…
Chu Thanh nhìn Tô Kiến Định, trong giọng nói lộ ra sự chần chờ.