“Em muốn chết à, ban ngày ban mặt tự dưng đứng đẳng sau dọa người ta. Mặc dù anh là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng cũng phải hết hồn đấy!” Giọng nói đè ở trong họng đó không được dễ nghe cho lắm.
Tô Kiến Định khó chịu quay đầu rồi đi xuống dưới lầu, nếu Lê Quốc Nam đã qua thăm cô rồi thì anh ấy có thăm nữa cũng chỉ uổng công vô ích. Về khả năng y thuật của Lê Quốc Nam, anh ấy vẫn còn chút tự tin.
“Ngày mai dọn nhà, công ty ở bên kia đã đâu vào đấy hết rồi. Chờ đến sau khi dời qua, khoảng thời gian này anh không thể chăm sóc Quỳnh Thy được, em nên để ý tình hình của con bé. Còn nữa, gà chiên hay mấy thức ăn vặt không được cho nó ăn, nước lạnh hay kem cũng không được ăn, ăn nhiều đau bụng. Em là bác sĩ nên những chuyện này cũng hiểu rõ như anh mà
” Liếc Lê Quốc Nam, trong lòng Tô Kiến Định yên lặng thở dài. Cũng là anh em bọn họ thiếu nợ anh ta, mùi vị có nhà không thể về cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
“Công ty được thành lập rồi sao? Anh Định lợi hại thật. Đồ ở đây không cần đem đi đâu, dù sao cũng là ngôi nhà đầu tiên mà em và em Thy mời anh đến, giữ lại sau này còn về thăm một chút”
Chạm vào chiếc gồi đầy màu sắc trên ghế sa lon, trong mắt Lê Quốc Nam như có ánh sao lóe lên, tất cả mọi thứ ở đây đều là anh ta và em Thy đem về từng chút một. Nói lưu luyến thì cũng là chính anh ta lưu luyến thôi.
Tô Kiến Định vỗ bả vai Lê Quốc Nam một cái, ý của anh ấy thì vài lời khó nói hết. Anh ấy biết rất rõ người ở trước mắt thích em gái mình nhưng trông dáng vẻ cũng thảm thật, phải nuôi con cho tình địch, ngay cả mắng một câu cũng không biết nên mắng làm sao cho đúng nữa.
“Không nói mấy cái này nữa, em đến bên kia trước liên lạc với bệnh viện tốt cho em Thy. Cá nhân anh không đề nghị đẻ thường đâu, đầu tiên là quá đau, thứ hai anh nghĩ rằng Tô Quỳnh Thy có thể không chịu nổi, đến lúc đó có thể sẽ phải sinh mổ, nhưng cơ thể Tô Quỳnh Thy có thể đang có vấn đề, biết đâu sẽ ảnh hưởng đến ca sinh…”
Mặc dù kết quả khám thai cũng không tệ lắm, nhưng biểu hiện trong quá trình mang thai của Tô Quỳnh Thy chẳng coi là rất tốt được.
Cả ngày cô chỉ ngủ là chính, thời gian ngủ này so với những phụ nữ mang thai khác là quá nhiều nên đâm ra anh ấy không yên tâm.
“Những chuyện này để em quyết định là được rồi. Đừng nói với Quỳnh Thy, anh sẽ kí giấy đồng ý phẫu thuật” Cho dù không cần đứa bé này thì em gái của anh ấy cũng nhất định không thể xảy ra chuyện.
Tô Kiến Định ngồi trên ghế sa lon, khóe môi hơi cong lên mang vẻ cười như có như không. Anh ấy lười biếng gác chéo chân lên ghế, Lê Quốc Nam thấy thái độ của anh ấy thì theo bản năng chỉ muốn nhảy cẵng lên tránh xa.
Anh ta quá quen rồi, mỗi lần bị bấy, chịu oan ức, tâm trạng cực kì không tốt hay muốn chăm sóc người khác thì Tô Kiến Định sẽ có thái độ như này. Hầu như đám bạn chơi cùng cũng biết rõ, nhưng làm gì được chứ, Tô Kiến Định từ nhỏ chính là kiểu người như thế, chưa bao giờ gặp được người nào có thể chơi cùng anh ấy, có thể nói anh ấy là một người có trình độ cao.
“Anh Định” Lê Quốc Nam nuốt nước bọt theo bản năng, anh ta phải ôm chặt cái đệm của ghế sa lon mới không để bản thân mình chạy ra xa.
Anh ta biết anh ấy không phải nhắm vào mình, nhưng bởi những đau thương đã phải trải qua từ nhỏ đến lớn, cũng có thể coi đấy là phản xạ có điều kiện.
“Có việc gì nhanh nói đi” Năm năm chệch đường ray so với thế giới, Tô Kiến Định thật ra là còn rất nhiều chuyện bận bịu. Nhưng anh ấy muốn trở vê thăm Tô Quỳnh Thy một chút, cũng nhân chút thời gian này thông báo cho Lê Quốc Nam.
Gương mặt Lê Quốc Nam tươi cười rực rỡ, ngồi ở phía khác của ghế sa lon: “Cũng không có gì đâu anh Định, chờ sau khi sang bên kia thì em muốn về nhà họ Lê một chuyến. Nhiều năm không về rồi, cũng có lỗi với mẹ em quá.
Năm năm một chút tin tức cũng chẳng có, sợ là mẹ anh ta đã khóc cạn nước mắt rồi. Giờ mọi thứ đã đi đúng hướng rồi, anh ta cũng nên vê thăm mẹ một chút, tiện đó lót đường giúp anh Định, chuyện nhà họ Tô chẳng lắng xuống yên bình được đâu.
Cũng đến thời điểm một số người phải thắt lưng buộc bụng rồi, nào có chuyện chiếm được phần lợi như vậy chứ, dù gì cũng phải trả thôi.
“Sau khi trở về, hỏi thăm sức khỏe với bác gái giúp anh, đồng thời cũng xin lỗi bác gái, nói rằng mong bác hãy chờ anh đến cửa nói lời chào hỏi”
“Anh em nhà chúng ta không chú trọng nhiều như vậy, đám người nhà họ Lê kia thì anh cũng biết rồi đấy, chỉ là em không yên tâm về mẹ em”
Người nhà mình phẩm chất như nào căn bản chẳng cần phải giấu, anh ta cũng chẳng kiêng ky chút nào khi nói với Tô Kiến Định. Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, chuyện nên biết hay chuyện không nên biết cũng đều biết cả rồi.
Cuộc trò chuyện của hai người rất suôn sẻ, căn bản chuyện cần phải giải quyết tiếp theo chính là chuyện dọn nhà.
Bận rộn tới lui một chút, thời gian đã trôi qua thật nhanh. Ban đầu anh ta định chuyển nhà sau đó sẽ trở về nước, nhưng dày vò qua lại cộng thêm Tô Quỳnh Thy đang mang thai cũng không ổn, đứa trẻ trong bụng cô đang có dấu hiệu sinh non. Lê Quốc Nam không yên tâm, anh ta kiên quyết muốn giữ đứa bé đến sáu tháng rồi mới vội vàng trở về nước, tranh thủ đi sớm về sớm.
Đến thành phố Hải Phòng, tâm trạng của Lê Quốc Nam cũng chẳng tốt lắm, anh ta gấp rút đón xe về thẳng nhà họ Lê. Năm năm, lại trở lại nơi quen thuộc này, ánh mắt của Lê Quốc Nam hơi ngẩn ra, anh ta thấy dường như trên bãi đất trống kia là hai bé trai cẩn thận dẫn một bé gái đi chơi, thời gian chớp mắt một cái đã qua, tất cả hình ảnh ấy trong nháy mắt biến mất.
Bước chân vào bên trong, những năm gần đây nhà họ Lê đã dần dần rút ra khỏi thành phố Hải Phòng, con cháu trong nhà chẳng có gì nổi trội lắm, trừ cháu đích tôn anh là học y, còn lại thì là vẽ một chút, âm nhạc một chút.
Tóm lại là trong mắt của các bậc cha chú, tất cả mọi người ở đây đều không có sự nghiệp gì tử tế. Những dẫu sao lạc đà ốm đói còn tốt hơn ngựa, nhà họ Lê cắm rễ gần hai trăm năm ở Hải Phòng, mấy đời người vất vả, giờ có không làm gì thì vẫn giàu sang được tới mấy đời.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam về rồi sao…
Tiểu, Tiểu Nam” Lê Quốc Nam đứng ở cửa vẫn hơi sững sờ, sống lưng anh ta cứng đờ rồi anh ta từ từ xoay người.
Trước mắt Lê Quốc Nam là một người phụ nữ nhìn qua thì tựa như là đã trên năm mươi, khuôn mặt đóng đầy vết nhăn, da ám trâm. Bà mặc trên người chiếc áo rộng màu xanh đen, theo sau là mấy người cầm không ít thứ, nào là bịch lớn bịch nhỏ trên tay, có vẻ họ vừa đi mua đồ về.
“Mẹ, con về thăm mẹ một chút…” “Thằng bé này… Vừa đi nhiều năm như thế, tí tin tức cũng chẳng có. Mày để mẹ mày nghĩ thế nào, cho mẹ mày nói vài câu còn hơn chả có tin tức gì…
“Mẹ, không phải con trở về an toàn rồi sao” Hốc mắt Lê Quốc Nam đỏ hoe, anh †a ôm người phụ nữ trung niên trước mặt. Ở nhà họ Lê nhiều năm rồi, người duy nhất thực sự sự yêu thương anh ta, thực sự muốn anh trở thành người tốt chỉ có người này. Mọi người, gồm toàn bộ người ở nhà họ Lê thấy Lê Quốc Nam chẳng có gì đáng giá để phải lưu luyến.
“Mẹ, nhanh vào nhà trước đã, hiếm lắm con mới về một chuyến để thăm mẹ chút, con phải đi tới mấy ngày nữa mới về!” “Mới vừa về sao lại đi rồi, ở nhà nhiều mà chăm mẹ đi!” Nước mắt đang lưng tròng, cặp mắt của mẹ Thịnh những ngày qua chẳng hề có cảm xúc, ánh mắt ảm đạm ấy không có ánh sáng là bởi khóc quá nhiều.
“Con còn có bệnh nhân nữa. Mẹ, chờ con mấy năm, chờ con ổn định đã, con sẽ về chăm mẹ an hưởng tuổi già..”