Không thể giúp? A, nói đường hoàng như thế nhưng thật ra cũng là muốn bo bo giữ mình mà thôi! Lòng người lương bạc, Tô Kiến Định lăn lội trong giới làm ăn nhiều năm như thế rồi thì cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, anh ấy cũng đã quen thuộc từ lâu. Tô Kiến Định dựa vào ghế rồi nhìn Hoắc Vân Chánh với vẻ thận trọng.
“Cho dù cậu có tin hay không thì chuyện năm đó đúng là không phải ý của tôi. Nếu như không phải Hải Phong… thì có lẽ cả đời này cậu cũng không biết được lý do của nó là gì.” Đã mười năm trôi qua, nhưng chuyện năm xưa vẫn khiến cho Hoắc Vân Chánh khắc sâu vào trong ký ức. Đến cùng là tình cảm đậm sâu như thế nào mới có thể khiến cho người đó nổi điên thành như thế, chỉ muốn kéo đối phương vào Địa Ngục, không chết không thôi.
“Ông nói đi, tôi rửa tai lắng nghe”
Tô Kiến Định đưa tay ra hiệu sau đó bưng cà phê ở trên bàn lên mà nhấp một miếng.
“Sợ là đến bây giờ cậu cũng không biết mẹ mình có thân phận gì nhỉ?”
Hoắc Vân Chánh thở dài một tiếng, ông ta không cho Tô Kiến Định cơ hội nói chuyện mà nói tiếp: “Năm xưa, tất cả mọi người trong Hải Phòng này đều cho rằng bố cậu sẽ lấy Vũ Tuyết Phương làm vợ, nhưng không ai ngờ rằng bố cậu chỉ ra nước ngoài có một tháng lại dẫn theo một người phụ nữ về rồi muốn kết hôn với cô ấy: “Có lẽ cậu cũng biết nhà họ Tô là một dòng họ khá là khai sáng, mặc dù mẹ cậu không rõ lai lịch nhưng ông bà nội cậu vẫn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Một tuần sau khi bố mẹ cậu kết hôn, bố mẹ của Vũ Tuyết Phương đều mất, nhà họ Vũ rơi đài trong vòng một đêm, cô ta triệt để biến mất trong tầm mắt của mọi người. Khi cô ta xuất hiện lại thì đã là mấy tháng sau, trong buổi lễ kết hôn với Trần Tuấn Tú. Lúc đó toàn bộ Hải Phòng đều sợ ngây người, năm xưa nhà họ Trần chỉ là một dòng họ hạng bét, Trần Tuấn Tú cũng chẳng có chút nổi bật nào…”
“Những chuyện này Vũ Tuyết Phương đều đã nói cả rồi. Đến cùng mẹ tôi có thân phận gì, ai là người đứng sau vụ tai nạn đó?” Tô Kiến Định cũng không muốn lãng phí thời gian nghe lại những chuyện mình đã biết rồi. Trong ấn tượng của anh ấy, anh ấy chưa từng nghe mẹ mình nhắc tới người nhà, thậm chí ngay cả bạn bè cũng rất ít. Giốn như bà ấy luôn cô đơn lẻ loi một mình vậy, không ngờ rằng lại còn…
“Đây chỉ là một phần trong đó mà thôi. Có lẽ là Vũ Tuyết Phương chưa nói rõ với cậu, sau khi cô ta gả cho Trần Tuấn Tú, nhà họ Trần có thể phất nhanh như thế là dựa vào bố cậu. Là bố cậu đã tự tay nâng đỡ nhà họ Trần, năng lực của Vũ Tuyết Phương cũng là do bố cậu dạy dỗ”
Đây cũng là do Hoắc Vân Chánh biết được trong lúc vô tình mà thôi.
Ông ta thở dài một hơi, nhấp một ngụm cà phê rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Kiến Định đang ngồi phía đối diện. Ông ta biết rằng trong lòng anh ấy vẫn còn có rất nhiều câu hỏi nên nói tiếp.
“Năm mà em gái cậu ra đời thì bố cậu đã điều tra ra lý do tại sao nhà họ Vũ lại rơi đài nhanh như thế. Đó là vì có người đứng sau động tay động chân, năm đó giới quan chức Hải Phòng có sự thay đổi rất lớn, có một đám người rơi đài vì nhận đút lót hối lộ, Dương Minh Hạo cũng xuất hiện trong tâm mắt của mọi người lúc đó. Năm xưa cũng là do tôi không nhìn rõ người, không nhìn ra anh ta lại là một con sói ăn người không nhả xương.”
Chuyện mà Hoắc Vân Chánh hối hận nhất trong cuộc đời này chính là để mặc cho Dương Minh Hạo càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Hai mắt ông ta nheo lại, trong đáy mắt có một sự hối hận nồng đậm. Chuyện mà đã sai ngay từ khi bắt đầu thì cũng chẳng bao giờ có được kết quả tốt.
“Nói tới bây giờ thì ông vẫn chưa nói mẹ tôi có thân phận gì. Ông Chánh, tôi đã nghi ngờ Dương Minh Hạo rồi, nhưng đã lâu như thế rồi tôi vẫn chưa tìm được chút chứng cứ nào. Theo lời ông nói thì hai mươi mấy năm trước, Dương Minh Hạo cũng mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, sao ông ta có được thủ đoạn như thế chứ. Huống chỉ lúc đó ông ta cũng chỉ là một quan chức nhỏ mà thôi, sao có thể tính toán cả Hải Phòng được chứ”
Tô Kiến Định đã tìm lâu như thế rồi nhưng chẳng hề tìm được một chút chứng cứ nào, tất cả manh mối đều chỉ về hướng Trần Tuấn Tú và Vũ Tuyết Phương. Nếu không phải anh ấy đã đấu tay đôi với Trần Tuấn Tú nhiều lần, nhận ra rằng ông ta không thể nào nghĩ ra một số việc thì anh ấy không bao giờ nghi ngờ tới Dương Minh Hạo được.
Nếu như mọi thứ đều là do Dương Minh Hạo làm ra thì cho dù anh ấy có tập hợp hết tất cả lực lượng của mình lại cũng chẳng khác gì là lấy trứng chọi đá.
“Hoàn toàn chính xác, lúc đầu tôi cũng không nghĩ như thế. Chỉ là một cậu nhóc hơn hai mươi tuổi, cười lên rất sáng sủa, ai mà nghĩ rằng bây giờ cậu nhóc đó lại có thể khiến cho toàn bộ Hải Phòng quỳ rạp dưới chân mình chứ. Ngay cả tôi đây, nếu muốn đối đầu với anh ta cũng chẳng hề có chút hi vọng nào cả.
“Lúc đó ông không nghĩ tới việc ngăn chặn sự phát triển của ông ta sao? Theo lý mà nói thì cho dù ông ta có phát triển nhanh tới thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Sunrise trong vòng một đêm được. Hai mươi mấy năm trước, toàn bộ Hải phòng đều nằm trong sự khống chế của ông mà?”
Tô Kiến Định nghĩ mãi mà không rõ tại sao Dương Minh Hạo có thể phát triển đến mức này dưới mí mắt của nhà họ Hoắc. Anh ấy hừ lạnh một tiếng, sắc mặt của anh ấy dần trở nên khó coi, sự không vui và thắc mắc trong lòng đạt tới đỉnh cao.
“Không có gì là tuyệt đối cả. Dương Minh Hạo chính là người đứng sau trận tai nạn xe cộ năm đó, Vũ Tuyết Phương chỉ là đồng lõa mà thôi. Tôi cũng không rõ là làm như thế nào, Dương Minh Hạo đã lợi dụng chuyện của nhà họ Tô mà thoát khỏi sự khống chế của tất cả mọi người rồi nhảy lên đỉnh cao.
Hoắc Vân Chánh nhắc tới chuyện này, ông ta đã điều tra nhiều năm như thế nhưng vẫn chưa tìm được chút manh mối nào. Dương Minh Hạo hành động quá kín đáo, ngay cả dòng chảy của tiền bạc cũng không thể nào tra được chút vấn đề gì. Loại người này quá mức đáng sợ.
“Mẹ tôi thì sao? Đến cùng thân phận của mẹ tôi là gì?” Tìm kẻ địch hết người này tới người khác nhưng bây giờ thủ phạm vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật. Mặc dù Tô Kiến Định hận không thể xử bắn Dương Minh Hạo tại chỗ nhưng anh ấy biết rằng chuyện này là không thể nào.
Một người đã ngồi trên ghế chủ tịch tỉnh vài chục năm rồi, đã thẩm thấu vào từng tấc đất Hải Phòng này.
dmg cây lớn rễ sâu, muốn hạ bệ được ông ta vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.
“Sợ rằng đến cả bố cậu cũng không biết thân phận của mẹ cậu là gì.
Tôi cũng là tình cờ có một lần ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn mới tình cờ biết được.” Hoắc Vân Chánh nhắc tới chuyện này thì nở một nụ cười, ông ta dựa vào ghế với vẻ hơi thả lỏng, cả khuôn mặt đều là ý cười.
“Bố của mẹ cậu, cũng chính là ông ngoại cậu chính là công tước Otto.
Chắc cậu cũng biết công tước Otto nhỉ, công tước có thế lực mạnh nhất tính tới thời điểm hiện tại. Chỉ là riêng con cái ông ta thừa nhận đã có tới tám người, mà mẹ cậu chính là một trong số đó, cũng là người con mà ông ấy yêu thương nhất.. “
Hoắc Vân Chánh nhìn ánh mắt của Tô Kiến Định dần trở nên kinh sợ thì nở một nụ cười. Lúc ông ta biết chuyện này thì cũng kinh sợ không thua gì Tô Kiến Định. Có đôi khi Hoắc Vân Chánh nhớ lại, ông ta cũng không thể nào hiểu nổi vì sao Yelis lại không muốn làm con gái công tước mà chạy tới Hải Phòng gả cho Tô Huỳnh nữa.
Nếu như năm đó bà ấy tung tin mình là con gái của công tước Otto thì cho dù Dương Minh Hạo muốn ra tay với nhà họ Tô cũng phải cân nhắc thêm một chút. Dù sao chức công tước của nhà Otto được truyền từ bao đời tới nay, cũng không biết là đã bao nhiêu năm rồi, cũng không ai biết là vốn liếng, thế lực của nhà họ mạnh tới đâu.”
Không phải ai cũng dám tùy tiện đối đầu với một cô con gái của công tước.
“Vì sao ông lại biết chuyện này chứ?”