Giống như dịch vị phòng của khách sạn vậy, tất cả điện thoại ở trong căn phòng này chỉ có thể gọi được cho thư ký Chu Thanh của Tô Kiến Định, sau khi trao đổi ngắn gọn về thời gian gặp mặt ông ta ngồi xuống ghế sô pha ngây người.
Tô Kiến Định dẫn mọi người một đường quay trở lại trong xe, hai tay khoanh khoanh trước ngực không hề có ý định vội vàng rời khỏi, sau đó nhắm chặt đôi mắt dần ổn định lại hô hấp.
Toàn bộ người ở trên xe đều im lặng không ai dám phát ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả Dương Thừa Húc người đang bị hai vệ sĩ ngồi bên cạnh bịt miệng lại cũng vậy, cố gắng giữ vững cơ thể không làm ra nhiều tiếng động quá lớn, mà chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh ấy với vẻ giận dữ.
Nghỉ ngơi chưa được mấy phút thì một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong xe, Tô Kiến Định không hề tỏ ra bất mãn khi bị quấy rầy, ngược lại nụ cười trên khỏe môi càng rõ ràng hơn mấy phần, anh ấy mở mắt ra một tia sáng sắc bén chợt thoáng qua trong đó, sau đấy lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nghe máy.
Giọng nói có chút vui vẻ của Chu Thanh vang lên: “Chủ tịch, ngài có thể đi lên rồi, Dương Minh Hạo đã đồng ý nhưng điều kiện trao đổi là muốn ngài để cho ông ta đưa Trần Mộc Châu đi cùng, còn hứa rằng cả đời này sẽ không đặt chân đến Hải Phòng nửa bước.”
Khi câu này được thốt lên, Tô Kiến Định suýt nữa đã bật cười ra tiếng, quả nhiên là bố con ruột thịt mà! Ngay cả việc thề thốt cũng giống y hệt nhau, nhưng vẫn thật sự khiến trong lòng anh ấy hơi dao động.
Sau khi cúp máy, Tô Kiến Định nhanh chóng dẫn theo người lên lầu, đôi tay đút trong túi quần.
Dương Thừa Húc liếc nhìn người đàn ông đang đi phía trước này, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, lần này khi đi lên anh ta đã không còn lo lắng và căng thẳng như lần đầu nữa, trong lòng chỉ tràn ngập suy nghĩ muốn nhanh chóng được gặp ba của mình.
Thời điểm khi cánh cửa được mở ra, anh ta giãy dụa thoát khỏi vệ sỹ rồi lao như điên vào trong phòng, chạy đến trước mặt của Dương Minh Hạo, mãi đến khi quỳ rạp xuống. “Bố ơi, tất cả đều là do con không tốt, khiến bố phải chịu khổ rồi.” Lúc trước trước chỉ vì kinh ngạc nên hoàn toàn không nhìn kỹ dáng vẻ của ông ta, vì vậy lần này anh ta ngước mắt lên nhìn mới phát hiện, thì ra người bố vẫn còn trẻ trung của mình mới một khoảng thời gian không gặp đã bạc trắng cả đầu, những nếp nhăn cũng lộ rõ trên khuôn mặt từng chút một, thậm chí ngay cả tấm lưng cũng đã hơi còng, trông già hơn trước kia cả chục tuổi. “Những lời này đợi khi nào ra ngoài rồi lại nói, con ngồi xuống trước đã, bố vẫn còn một số chuyện cần trao đổi với Chủ tịch Định đây
Mặc dù nghe như đang nói chuyện với Dương Thừa Húc, nhưng trong suốt quá trình Dương Minh Hạo lại chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Kiến Định với ánh mắt ngập tràn lửa giận và sắc mặt không được tốt cho lắm. “Nếu như ông Minh Hạo đã có lời muốn nói vậy thì mời qua bên này.” Tô Kiến Định càng quen thuộc ngôi nhà này hơn cả Dương Minh Hạo người đã sống mấy ngày ở đây, anh đi đằng trước bước về pHải Phong làm việc.
Ngôi nhà này không lớn lắm, nhưng ánh sáng và thông gió trong gian phòng làm việc lại khá tốt, tuy rằng màn đêm đang dần buông xuống nhưng cảm giác được làn gió nhẹ nhàng thổi qua rất dễ chịu, ngẩng đầu lên ngước nhìn ảnh đèn lấp lánh trên đỉnh đầu có chút chói mắt, Tô Kiến Định ra hiệu cho Dương Minh Hạo ngồi xuống. “Ông có gì muốn nói thì tốt nhất tranh thủ nói ngay bây giờ đi. Nếu là lần sau thì tôi không chắc mình có thể thản nhiên ngồi trò chuyện cùng ông như thế này này đâu." Anh lật xem mấy quyển tạp chí và đống sách xếp lộn xộn trên mặt bàn sau đó nhăn mày lại một chút nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại. “Có lẽ thư ký Chu Thanh cũng đã nói qua với anh về điều kiện mà tôi muốn rồi nhỉ, nếu như anh làm không được vậy thì tôi cũng không ngại để Tô Quỳnh Anh chôn cùng mình, sự việc đã đến nước này rồi, tôi cũng rất vui khi có người làm đệm lưng và chết cùng mình.
Trước đây khi ông ta còn làm Chủ tịch thành phố nào có chuyện phải tự mình bàn bạc với người khác chứ, nhưng Dương Minh Hạo bắt buộc phải cúi đầu khi sa cơ lỡ vận. “Ông nên biết rằng cho dù không lấy được thuốc giải từ ông, thì chỉ cần tôi chịu bỏ một chút thời gian cũng có thể giải được chất độc trên người của Quỳnh Thy” Mặc dù
Tô Kiến Định không muốn chuốc thêm thù cho mình, thả ra cũng cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng anh ấy chính là không muốn cho Dương Minh Hạo được như ý.
Ông ta đã hại chết bố mẹ mình, lúc trước còn suýt chút nữa giết chết Lê Quốc Nam, bây giờ lại khiến Quỳnh Thy rơi vào tình cảnh nguy hiểm, người này thật sự quá xảo quyệt, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến anh ấy, thì kể cả hơi yên ổn một chút cũng đều bị ông ta tính kế. “Đúng vậy, nếu cho anh thời gian thì quả thật anh có thể tìm ra được thuốc giải, nhưng anh có chắc Tô Quỳnh Thy thật sự có thể chờ được tới lúc đó hay không?” Dương Minh Hạo hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ tràn đầy tự tin không hề sợ hãi, mặc dù ông ta cũng không hiểu rõ cho lắm nhưng cũng đã từng tìm hiểu về thời gian của loại thuốc đó. “Ông có ý gì?” Tô Kiến Định lập tức thu lại bộ dáng lười biếng ban nãy, nheo mắt lại rồi đứng thẳng người. “Ý của tôi chính là Tô Quỳnh Thy không còn chờ được lâu nữa, tôi đã tính qua thời gian rồi nhiều nhất cũng chỉ còn lại hai tuần nữa mà thôi.” Sau khi nói xong ông ta cười tủm tỉm, không hề hoảng sợ mà đi đến bên sô pha ngồi xuống, sau đó nhặt lên một quyển sách mình thường hay đọc rồi lật xem một cách thích thú. “Tôi có thể cho ông đưa người đi, nhưng ông cần đợi thêm một tuần nữa, ông đưa chìa khóa cho tôi trước, tôi sẽ không giống loại người nói lời không giữ lời như ông đâu, tôi chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã nói ra.” Giữ lại Trần Mộc Châu vẫn còn có tác dụng, Tô Kiến Định cũng không muốn để cho Dương Minh Hạo rời đi vào thời điểm mấu chốt này, anh ấy trầm ngâm suy nghĩ một một chút, sau đó quyết định vẫn nên để cho ông ta giao ra chìa khóa trước mới an toàn. “Tôi đương nhiên biết Chủ tịch Định là người như thế nào, chỉ là Hoắc Hải Phong không được lịch thiệp như anh, huống chi muốn ngăn lại hai bố con tôi thì anh không tự mình ra tay cũng có người làm, cho nên tôi không tin tưởng những gì anh đã nói.” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chỉ cần ông ta vẫn còn nằm giữ điểm yếu của họ ở trong tay, thì mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng, vì vậy Dương Minh Hạo hoàn toàn không hề sợ hãi. “Trong vòng một tuần tôi sẽ đưa các người lên máy bay một cách an toàn, còn về việc đi đến đâu thì tùy ông quyết định, tôi cũng sẽ không quan tâm đến việc các người đến nơi đó rồi nối chuyến bay tới chỗ khác hay ở lại, tôi chắc chắn sẽ không nuốt lời những gì mà mình đã hứa.
Tô Kiến Định gõ mặt bàn, vẻ mặt có chút khó coi, bàn điều kiện với con cáo giá này thật sự quá giày vò và phiền phức, e rằng hôm nay phải lãng phí rất nhiều thời gian ở đây thôi. “Nếu như Chủ tịch Định đã cam kết chắc chắn như vậy thì tôi tin anh một lần cũng được.” Dương Minh Hạo mỉm cười sải bước về phía trước rồi lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi ra đập xuống mặt bàn, sau đó quay người lại, ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám, cúi đầu ngồi trở lại ghế số pha.
Trong lòng Tô Kiến Định đã chuẩn bị tâm lý phải dây dưa hồi lâu lúc này cũng cảm thấy sửng sốt, ngây ngốc cầm lấy chiếc chìa khóa trên mặt bàn, một lúc lâu mà vẫn chưa phản ứng lại được, có thể lấy được dễ dàng như vậy sao, hay là trong đó còn có âm mưu nào nữa không?
Mặc dù trong lòng vẫn ngập tràn nghi ngờ khi lấy được đồ vật mình muốn, nhưng vẫn ôm tâm trạng đó rời khỏi nơi đây, trực tiếp đến thẳng bệnh viện.
Anh ấy phải nhanh chóng xác nhận xem đồ vật này rất cuộc là thật hay giả, dưới tình huống bình thường virut rất có thể sẽ bùng phát hoàn toàn sau hai tuần nữa, nhưng Quỳnh Thy lại bị thương nặng còn phát sốt nhiều lần, liệu có sớm trở nên nghiêm trọng hoặc là có thể biến dị thành loại khác hay không? Ai cũng đều không dám bảo đảm, nếu như có thể giải quyết càng sớm càng tốt, cho nên dù điều kiện có khiến người ta cảm thấy hơi ghê tởm thì Tô Kiến Định vẫn cần phải chấp nhận.
Bệnh viện cách nơi này hơi xa, lái xe qua đó cũng cần phải mất khoảng hai mươi phút, Tô Kiến Định ngồi ở ghế sau, cầm chiếc chìa khóa nghiên cứu hồi lâu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được sự khác biệt của thứ đồ chơi này.
Lúc này bệnh viện vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ một ít người còn ở lại khoa Nội trú thì toàn bộ bệnh viện chỉ còn lại mấy vị bác sỹ và y tá, kết hợp với những hàng cây như đang giương nanh múa vuốt phía sau trông khung cảnh càng trở nên rợn người.
Khi bước vào thang máy, Tô Kiến Định vẫn không thể nào rời mắt khỏi chiếc chìa khóa, mãi đến khi đi đến bên ngoài khu phòng bệnh của người cao tuổi anh ấy mới lại niết chặt chiếc chìa khóa trong tay một lần nữa. “Cậu Tô đã lấy được một chiếc chìa khóa khác hay chưa?"