Ở bên ngoài lúc này trời mưa càng lúc càng lớn, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, lúc Tô Kiến Định từ trên lầu đi xuống, Tô Quỳnh Thy vẫn chưa trở về phòng, đang ngồi trên sô pha cùng với Tô Hướng Minh, đầu hai người chạm vào nhau thì thà thì thầm không biết đang nói về chuyện gì.
Nhìn về phía ánh đèn hoa trang trí đang hòa mình trong màn mưa ngoài trời, những chùm tia sáng có ánh sáng yếu ớt giống như những ngôi sao nhỏ bé.
"Anh, anh xuống đây..."
Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu nhìn Tô Kiến Định đang đứng trên cầu thang, phấn khởi vẫy tay.
Tô Kiến Định có chút bất đắc dĩ lắc đầu, biểu cảm không còn dịu dàng như lúc nãy, hai tay cắm vào trong túi, chậm rãi đi xuống.
Trong khoảng thời gian này ở công ty vô cùng bận rộn, anh cũng đã mấy ngày không được gặp Tô Quỳnh Thy, bận rộn cả ngày lại còn hao phí tâm tư để đi đón người, Tô Kiến Định nhéo nhéo mi tâm, ngồi xuống số pha, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như bình thường.
Nụ cười bên môi như có như không, sau khi ngồi xuống liền dựa lưng vào ghế sofa, hơi híp mắt lại, giọng nói trầm thấp, nhưng thật ra lại chứa đựng một chút vui vẻ: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi nhanh lên, nếu bỏ lỡ lần này đợi đến khi anh không còn tâm trạng thì em sẽ không có cơ hội hỏi anh được chuyện gì nữa đâu”
Một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng tràn ngập cả phòng khách, Tô Quỳnh Thy xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, rõ ràng là một cô chiêu nhà giàu, mà lúc này trên mặt lại lộ ra vẻ đắc chí của tiểu nhân, hai cánh tay gác lên trên lưng ghế ở phía sau, ngã người ngồi trên sô pha nhìn anh.
"Anh quen biết chị dâu từ khi nào vậy? Tại sao em lại không biết gì hết? Còn nữa, tại sao hôm nay chị dâu lại đột nhiên đến tìm anh? Nhà chị dâu ở đâu? Trong gia đình có tất cả bao nhiêu người? Anh định khi nào thì chuẩn bị kết hôn với chị dâu..."
Vừa mở miệng đặt câu hỏi thì đã không dừng lại được, Tô Quỳnh Thy nắm chặt tay áo của anh ta, lải nhải hỏi hạn hết cái này đến cái khác.
"Em không thể hỏi từng câu một được hả, lúc anh quen cô ấy thì em vẫn còn nhỏ, lúc đó anh đi du học ở nước ngoài ba năm, vốn dĩ đã dự định sau khi trở về sẽ nói với gia đình, nhưng chưa được bao lâu lại có chuyện xảy ra, cái gì cũng chưa kịp nói, hôm nay cô ấy đến đây là vì ngày hôm qua anh đã liên lạc với cô ấy, còn về chuyện nhà cô ấy ở đâu hay gia đình có bao nhiêu người thì những cái này tạm thời giữ bí mật, em ngoan ngoãn một chút, đừng dọa cô ấy sợ."
Tô Kiến Định có hơi buồn ngủ tựa vào sô pha, mắt nhắm lại giống như đang ngủ, nhưng lời nói ra lại rất tỉnh táo.
Hai người đang nói chuyện thì Hoắc Hải Phong trở về, anh hỏi ông Giang vị trí của Tô Quỳnh Thy, sau đó trực tiếp đi thẳng tới nhà chính.
7 giờ tối, màn đêm bao phủ. Ngoài trời mưa cũng không còn lớn như lúc ban đầu.
Miễn cưỡng che dù đi bộ vào trong, Hoắc Hải Phong cau mày, nước mưa rơi xuống làm anh có cảm giác trên người rất khó chịu, bước chân cũng theo bản năng tăng nhanh hơn rất nhiều, vẻ mặt lạnh xuống, may mắn là bước đi của anh rất dài, không bao lâu đã đến nơi.
Người đàn ông phong thái nho nhã mặc một bộ âu phục màu xám tro, cổ áo được tỉ mỉ bẻ lại thẳng thớm làm nổi bật lên chiếc cổ thon dài, quần áo được cắt may cẩn thận khéo léo, bao bọc lấy các đường nét trên cơ thể, hai chân thon dài bước đi hơi gấp gáp, cho dù không nói chuyện cũng toát lên khí thế của một người có gia thế.
Một vài sợi tóc con bị ướt mưa rơi trên trán khiến anh có thêm vài phần ngây thơ, nhìn qua sẽ cảm thấy dễ ở chung hơn bình thường một chút.
Từ khi anh vừa mới đi vào nhà được vài bước, toàn bộ tâm tư của Tô Quỳnh Thy đều bị anh hấp dẫn, cũng không thèm quan tâm đến những vấn đề đang hỏi, điên cuồng chạy tới, nắm tay kéo anh đi về phía sô pha.
"Hôm nay anh hai mang về một chị dâu, bây giờ em đang hỏi anh ta, Hải Phong anh cũng phải giúp em tra hỏi và tư vấn cho anh ta nha."
Những ngày gần đây tất cả mọi người đều tương đối bận rộn, mặc dù bình thường cũng có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng thời gian ngồi lại nói chuyện với nhau thật sự không nhiều.
Nói đến người phụ nữ của Tôi Kiến Định, Hoắc Hải Phong nhíu mày, thật sự không ngờ anh ta vậy mà lại im hơi lặng tiếng tìm được một người bạn gái, ban đầu chỉ định đến đây để đón người, nhưng hiện tại hai tay anh vẫn còn đang khoanh trước ngực, anh bắt đầu có suy nghĩ muốn được ở lại ăn cơm.
Trên đỉnh đầu, ánh sáng ấm áp trong phòng khách chiếu xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng một cách rõ ràng, Tô Kiến Định vẫn đang nhắm mắt, lông mi giống như lông qua tạo thành một tầng bóng tối nhàn nhạt ở đáy mắt của anh ta, anh ta vẫn cứ im lặng không nói chuyện như ban đầu.
Cho đến khi Tô Quỳnh Thy đi lại lắc lắc cánh tay của anh ta: "Anh, chẳng lẽ anh cũng không định nói cho em biết chị dâu rốt cuộc là người như thế nào sao? Anh không giới thiệu thì thôi vậy, về sau cũng không biết hai bọn em phải ở chung như thế nào, dù sao em cũng không thấy xấu hổ, có điều không biết chị dâu của em sẽ cảm thấy thế nào..."
Tuy rằng Tô Kiến Định đang nhắm mắt, nhưng lại giống như có thể nhìn thấu một số hành vi của cô, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, giọng nói mang theo sự thoải mái rõ ràng: "Anh cũng không lo lắng em và Minh Tú ở chung không tốt, cô ấy là một cô gái rất vui vẻ hoạt bát, các em chắc hẳn đều sẽ thích cô ấy!"
Quả nhiên là như vậy, Tô Quỳnh Thy có chút ảo não vỗ vỗ đầu mình:
"Em cũng không nên hỏi anh cái vấn đề như vậy!" Rõ ràng cô mới là người đã kết hôn, ngay cả con cũng có rồi, sao lại có thể bị một người đàn ông vừa mới tìm được bạn gái làm cho bẽ mặt được chứ!
Tô Kiến Định vẫn chưa nói xong, Tô Quỳnh Thy đã dập tắt ý định và mong muốn được hỏi tiếp, lười biếng tựa vào lòng Hoắc Hải Phong vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, một đôi bàn tay nắm lấy quần áo bên hông của người đàn ông, dụi đầu vào ngực anh, rầm rì nũng nịu.
"Ăn cơm tối rồi hẳn về, có gì muốn hỏi thì em có thể tự mình hỏi Minh Tú." Nói xong, Tô Kiến Định đứng lên đi trước dẫn đầu, trước khi đi còn xoa đầu Tô Quỳnh Thy, vẻ mặt cười lên trông vô cùng thiếu đánh, chắp hai tay lại sau lưng, bước đi nhanh nhẹn.
"Anh đây là đang khoe tình cảm đó hả! Đang thể hiện tình yêu của anh đúng không!" Túm lấy tay của Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy tức giận oa oa la hét.
“Được rồi!”
Giọng người đàn ông trầm khàn êm dịu, vẫn luôn vang vọng bên tại cô, hợp với tiếng mưa ồn ào ngoài cửa sổ, trong suốt sáng sủa, nhưng vẫn không che giấu được mùi vị trêu chọc nồng đậm trong đó, giống như một thanh kiếm sắc bén luôn luôn kích thích được thần kinh của cô.
Anh thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ bừng, giơ đầu ngón tay lạnh lẽo lên, thử chọc chọc hai má non nớt của cô.
Cô quay đầu nghiêng mặt sang phải, hai tay ôm trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi vẫn chưa hết bực, nhấc chân đạp về phía anh.
Bạn nhỏ Tô Hướng Minh tương đối có mắt nhìn, thấy ba mẹ như vậy thì vội vàng tuột xuống sô pha, đi theo phía sau Tô Kiến Định lên lầu.