"Chủ tịch yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ đưa được Trần Mộc Châu tới cho ngài!" Ảnh mắt của Trấn Bắc lóe lên chút ác độc, khẽ gật đầu với Hoắc Hải Phong rồi xoay người rời đi.
Thời gian anh ở nhà họ Hoắc đã lâu như vậy rồi, đây thật ra vẫn là lần đầu tiên có một người nào đó dám đùa bỡn anh tới hai lần liên tiếp, vẫn là loại người trước kia anh vô cùng chưởng mắt, căn bản rất khinh thường phải gặp lại, lúc này lại đùa giỡn anh trong lòng bàn tay, cũng gọi là tài giỏi lắm.
Cho người đi tới theo dõi chặt chẽ Dương Thừa Húc xong, Hoắc Hải Phong nhốt mình ở trong phòng tại khách sạn cả một ngày cũng không đặt chân ra cửa.
Trong nước, sắc mặt Tô Kiến Định vô cùng nghiêm trọng gõ cửa phòng của Otto, ngồi trên số pha uồng liên tiếp hai chén trà mới chậm rãi bình tĩnh trở lại."Lúc này không phải con đang xử lý công việc sao, Kiến Định, còn có chuyện quan trọng gì cần nhờ ông hỗ trợ hả?"
Liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra lúc này tâm trạng của Tô Kiến Định có chút không ổn lắm, Otto suy ngắm trong chốc lát mới mở miệng hỏi dò.
“Đúng là có một chuyện con muốn nhờ ông giúp đỡ" Tô Kiến Định đặt chén trà trong tay xuống ngước mắt nhìn về phía Otto.
"Con là cháu ngoại của ông, cũng là người thừa kế ông coi trọng nhất, chúng ta là người một nhà cả. Kiến Định có chuyện gì cứ nói thẳng là được."
Đại khái là đã có sự thay đổi trong thân phận, thái độ của Otto với Tô Kiến Định có sự thay đổi khá lớn, thái độ mạnh mẽ độc đoán lúc trước đã tan biến từng chút, dù ông ta vẫn kiêu ngạo ngồi trên ghế sô pha nhưng giọng điệu nói chuyện lại dịu dàng ngoài ý muốn. Nụ cười vẫn luôn hiện diện trên mặt, nhìn qua thậm chí có chút hòa ái thân thiết.
“Con muốn nhờ ông ngoại tăng thêm số người đủ khả năng gửi tới Frigiliana, sau lưng Trần Mộc Châu còn có người khác, ở bên kia con và Hoắc Hải Phong không có đủ thể lực. Hy vọng ông ngoại có thể giúp con một tay” Dương Minh Hạo cũng là nhờ sự giúp đỡcủa người ngoài mới quật ngã được, lúc này ngay cả chuyện như tìm em gái cũng phải nhờ tới nhà ngoại, tuy nói người này là ông ngoại của anh ta, nhưng nếu như không phải ông cụ CHÁNH vô tình biết được những tin tức đó thì hiện tại hẳn anh đã sớm bị Dương Minh Hạo đề trên mặt đất tới mức không thể động đậy nồi rồi. Bản thân không đủ năng lực chính là chuyện khiến người khác khó chịu nhất.
"Quỳnh Thy cũng là cháu gái ngoại của ông, tuy đến giờ ông vẫn chưa được gặp con bé nhưng cô cháu gái mẹ con mang nặng đẻ đau dạy dỗ nhất định sẽ khiến người khác phải yêu mến. Trong tay ông bây giờ, người có đủ khả năng không nhiều lắm, ông sẽ yêu cầu toàn bộ qua đó hỗ trợ, đừng lo lắng quá.
Từ tấm ảnh có thể thấy, cô bé kia lớn lên giống như đúc Yelis thân yêu của ông ta. Ngay cả ánh mắt sáng lấp lánh khi cười tươi lên cũng giống nhau, dáng vẻ vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu như vậy khiến trong lòng ông vô cùng vui mừng.
“Vậy phải làm phiền tới ông ngoại rồi.” Đối với thể lực tuyệt đối trước mặt, tất cả âm mưu quỷ kế đều chỉ là hổ giấy mà thôi, Tô Kiến Định vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần thế lực của anh ấy cũng đủ lớn mạnh, bất luận là vấn đề gì đều có thể giải quyết dễ dàng đượcHai người họ lại bàn bạc kế hoạch chi tiết hơn một ít, cuối cùng chất lại phương án cuối cùng, Tô Kiến Định không dám để lở một giây một phút nào, sau khi quay lại phòng mình lập tức nhắc điện thoại lên gọi điện cho Hoặc Hải Phong, hai người họ trao đổi với nhau, sự bàn tán của Hải Phòng về Dương Minh Hạo cũng lập tức tiêu tan hơn một nửa.
Trần trọc đổi xe vài lần, Tô Quỳnh Thy đã đếm vô cùng cần thận, tuy không thể xác định được bản thân rốt cuộc đang đi tới đâu nhưng cô đã đổi qua đổi lại 5 chiếc xe rồi, lúc này có lẽ cô đã không còn ở lại Frigiliana nữa, cứ liên tục di chuyển như vậy cũng vừa vặn chứng minh được Hải Phong đang truy đổi vô cùng nhanh chóng ở phía sau. Khi cô rời đi đã tính toán thời gian khá chuẩn, anh Nam bây giờ hẳn đã được cứu rồi, cô ke thời gian rất chặt chẽ.
Cà người u mê ngây ngần một chút tinh thần cũng không có, sau khi tiêm loại thuốc kia vào tay quả thực vô cùng khó chịu, Tô Quỳnh Thy không dấu vết năm lấy cái tay lạnh lẽo của mình dựa lên ghế, miếng vải đen che trên mắt đã bị nước mắt của cô thẩm ướt. Sự lạnh lẽo dán trên mặt khiến cô vô cùng không thoải mái, cô nhíu mày khế cử động cả người, vệ sĩ bên cạnh lập tức giữ chặt hai tay cô ép cô phải ngồi ngay ngắn lai.Trông coi nghiêm ngặt như vậy, cho dù cô muốn động tay động chân cũng không có không gian và thời gian, căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.
Đang định nói chuyện để phân tán lực chú ý của người bên cạnh một chút, giọng nói lạnh lẽo của Vũ
Nguyễn Hải từ trước mặt truyền tới.
"Bé Thy đây là bị sao vậy chứ? Dọc đường đi vậy mà ngay cả một câu cũng không nói."
Đôi chân dài đặt trên ghế, một tay anh ta chống cằm, một tay vuốt ve lớp da bóng loáng trên chiếc
ghế, cười vui vẻ.
Trần Mộc Châu ngồi cách đó không xa, chiếc xe này rất lớn, mười mấy người ngồi trên xe nhìn qua cũng không có vẻ gì là chen chúc chật chội.
Tô Quỳnh Thy mím môi xoay đầu một chút, theo bản nhìn về hướng có âm thanh phát ra, chớp chớp mắt mắt mới nhớ cô lúc này không thể nhìn được, chán nản cúi đầu xuống hừ lạnh một tiếng: “Muốn chém muốn giết gì thì tùy các người, Vũ Nguyên Hải, anh cần gì phải chuốc lấy khổ sở về mình như vậy."
Bàn tay đang bị trói sau lưng, Tô Quỳnh Thy yên lặng không tiếng động lấy con dao giấu trong cổ tay áo dịch ra ngoài một chút, vật này thật ra trước đó cô vẫn sợ mình không thể đấu lại được Trần Mộc Châunên mới tốn không ít công sức giấu giếm nó thật tốt, May mà Trấn Mộc Châu khá chủ quan căn bản không hề lục soát cả người cô, cho nên có mới có thể giữ thứ này cho đến tận bây giờ. Có vật phòng thân trong tay, hy vọng cô có thể chạy trốn tuy rằng không lớn lắm nhưng tốt xấu gì cũng còn gọi là có.
“Bé Thy biết rõ tôi đây thích em như vậy, muốn nói chuyện với em, cớ sao lại phải vô tình như vậy chứ. Người đàn ông mang gương mặt lạnh bằng như Hoắc Hải Phong kia đâu có thân thiết tri kỷ giống như tôi được, nếu không thì bé Thy cứ suy xét về tôi một chút xem sao, cho tôi một cơ hội đi!”
Giọng nói anh ta hòa lẫn với tiếng cười dịu dàng truyền tới, ngọt ngào giống như bỏ thêm đường ở bên trong vậy. Rõ ràng một giây trước còn có thể đoạt lấy mạng sống của người khác mà không chớp mắt lấy một lần, bây giờ lại mang bộ dạng yếu đuối như vậy thật khiến người ta phải ghê tởm.
Trần Mộc Châu núp ở phía sau không biết đã khinh thường ra mặt bao nhiều lần, ngại phải hợp tác với anh ta. Cô vẫn luôn cổ nhẫn nhịn đến lúc này, thật sự không thể nhịn nổi nữa mới bực bội đeo tai nghe lên, nhắm mắt nghe nhạc làm ngơ toàn bộ mọi chuyện.
“Vũ Nguyễn Hải, hiện tại tôi đã ở trong tay anh rồi đó thôi, lúc trước rốt cuộc Hải Phong đã làm gì có lỗivới anh mà khiến anh hân anh ấy tới vậy?"
Người ở thành phố Hải Phòng tuy cô không thể nói là quen biết tất cả những phần lớn những gia đình có tiếng tăm có vẫn có chút án tượng, nhưng có thật sự không có chút ấn tượng nào với Vũ Nguyễn Hải, nói là có quan hệ với Vũ Tuyết Phương nhưng độ tuổi căn bản không hề khớp nhau, huống chi anh ta còn có một cô em gái
Ngoại hình và khí chất của Vũ Nguyễn Hải, cho dù Tô Quỳnh Thy không muốn cũng không thể không thừa nhận anh ta có thể tuyệt đối tồn tại chói lóa trong đám đông, phàm là trước đó đã gặp qua thì hiện tại không có khả năng ngay cả một chút giống nhau cũng không có được.
"Nhóm người giống như các cô ấy mà, vừa tự phụ vừa độc ác, loại chuột cống phải kiếm sống ẩn nấp ở dưới cống không thể ra ngoài ánh sáng như tôi. Tất nhiên mấy người sẽ không nhớ rõ được rồi, nhưng mà tôi trở thành như bây giờ thật sự đúng là do ơn huệ mà Hoắc Hải Phong ban phát đó..."
Giống như đang nhớ lại, giọng nói tràn ngập sự thù hận, sự mềm mại lành lót có chút chói tại khiến Tô Quỳnh Thy nghe mà phải nhíu mày thật chặt.
“Chuyện đi quá giới hạn đạo đức của một conngười Hải Phong sẽ không làm, anh không hiểu anh ấy nhưng tôi hiểu, bất luận có ra sao, Hải Phong tuyệt đối sẽ không làm những chuyện gây hại tới tính mạng của người khác." Tô Quỳnh Thy nói xong mi môi không nói gì thêm nữa, điểm quan trọng nhất ở đâu có hiểu rất rõ, cũng tin tưởng anh tuyệt đối không phải là loại người không màng tới sống chết của người khác.
“Có một vài món nợ vẫn luôn phải trả lại gọn ghẽ, tập đoàn Sunrise vì muốn khuếch trương thế lực của mình mà không để tâm tới sống chết của người khác. Năm năm trước bố tôi tới cầu xin anh ta, muốn anh ta để lại cho gia đình chúng tôi một con đường sống sót, nhưng mà không còn cách nào khác, công ty của nhà tôi chỉ là một công ty nhỏ bé, ngay cả cơ hội được gặp mặt anh ta cũng không có. Công ty phá sản, bệnh tim của bố tôi tái phát không trụ được mấy ngày đã qua đời rồi, nửa tháng sau mẹ tôi đưa theo em gái tôi cùng tự sát, trên thế giới rộng lớn này chỉ còn sót lại một mình tôi. Tô Quỳnh Thy, cô nói xem tôi có nên tìm Hoắc Hải Phong để bảo thủ hay không đây!"
Chuyện cũ năm đó chỉ cần hơi nhớ lại một chút, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt này giống như tùy lúc đều có thể cướp lấy mạng sống của anh ta vậy.