Lời nói của Liễu Tường Minh khiến sắc mặt của Hoắc Hải Phong trở nên nghiêm trọng. Quả nhiên dự đoán của anh không sai chút nào. Tuy nhiên làm sao Trần Tuấn Tú lại liên hệ được người đó, rồi làm thế nào lại có thể chuyển hết tài sản về dưới danh nghĩa của người đó. Hiện giờ vẫn chưa thể tìm ra được một chút manh mối nào của những vấn đề này.
Mọi chuyện thật sự không hề đơn giản như anh đã nghĩ.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở đây, Hoắc Hải Phong lập tức lái xe trở về. Chỉ cần nghĩ tới hiện giờ trong nhà đang có người chờ đợi mình quay về, trái tim anh liền trở nên ấm áp, giống như vừa mới uống một cốc nước sôi nóng bỏng.
Anh cố hết sức về nhà thật nhanh.
Khi anh bước vào phòng khách, Lâm Tiến Quân lập tức chạy tới đón: “Thưa chủ tịch, cô Tô đã về rồi. Cô ấy nói đợi ngày khác hẹn gặp anh nói chuyện „ sau “bi từ lúc nào?” Vừa mới nghe thấy lời này của Lâm Tiến Quân, nụ cười trên môi Hoắc Hải Phong nhanh chóng tan biến. Anh lạnh lùng cởi áo khoác ngoài đưa cho anh ta, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt. Anh chợt dừng bước một lúc rồi mới đi vào bên trong.
“Trời còn chưa tối cô Tô đã tỉnh lại rồi đi ngay. Cô ấy nói sợ người nhà lo lắng. Chúng tôi không thể ngăn cản được cho nên… Không giữ được cô lại.
Sắc mặt của Lâm Tiến Quân không được tốt cho lắm.
“Không sao. Có cho người đưa cô ấy về không?” Về nhà cũng tốt. Buổi sáng khi anh gặp được cô, có vẻ như cô đã gặp phải chuyện gì đó, bộ dạng ấm ức chạy thẳng vào vòng ôm của anh. Nếu bây giờ gặp lại anh có lẽ cô sẽ cảm thấy xấu hổ, để cô về nhà bình tĩnh lại cũng tốt.
“Xin chủ tịch yên tâm, tôi đã gọi tài xế đưa cô ấy về, hiện giờ đã về nhà an toàn rồi” Lâm Tiến Quân gật đầu đáp.
“Đưa tôi đến bệnh viện đi” Nếu người mình nhung nhớ đã không còn ở nơi này thì Hoắc Hải Phong cũng không còn lí do gì để ở lại đây thêm nữa. Trong khi đó anh vẫn chưa thấy bên phía ông nội báo tin ông nội đã tỉnh lại. Cũng đã được một khoảng thời gian rồi, trong lòng anh cảm thấy không yên tâm, chi bằng tự mình tới xem thử.
“Vâng, thưa chủ tịch” Lâm Tiến Quân gật đầu nhận lệnh. Khi anh ta đang định xoay người rời đi thì đột nhiên đứng khựng lại. Anh ta quay lại cúi người nói: “Thưa chủ tịch, tôi đã nhận được tin tức nói rằng, ngày mai Trần Tuấn Tú và Trần Hiền sẽ đi ra nước ngoài một chuyến. Có lẽ chuyến đi sẽ kéo dài khoảng chừng ba ngày”
Vừa rồi trong đầu anh ta chỉ mải nghĩ tới chuyện của Tô Quỳnh Thy nên đã quên mất chuyện này. May mà hiện giờ nhớ ra vẫn chưa quá muộn.
“Điều tra xem bọn họ đi đâu? Định làm gì?” Đang trong thời kỳ quan trọng lại đột nhiên muốn ra nước ngoài, chỉ e lại có âm mưu gì đó. Hoắc Hải Phong cau mày suy nghĩ một hồi vẫn không đoán ra được hai bố con bọn họ đang định giở trò gì.
“Tạm thời vẫn chưa thể điều tra rõ ràng. Thế nhưng có lẽ chuyện này liên quan đến một doanh nghiệp cung ứng.
Chúng tôi đã nhận được tin tức nói rằng doanh nghiệp cung ứng lớn nhất của tập đoàn Phước Sơn muốn chấm dứt hợp đồng hợp tác. Trân Tuấn Tú không muốn từ bỏ người này nên mới quyết định đích thân đi gặp mặt” Ban đầu khi mới nhận được tin tức này, Lâm Tiến Quân thực sự đã bị dọa sợ, không ngờ đã đến lúc này rồi mà ông ta vẫn còn có thể ra nước ngoài. Xem ra Trần Tuấn Tú căn bản không hề muốn giữ tập đoàn Phước Sơn.
“Nếu đã như vậy, sao ông ta còn phải dẫn theo Trân Hiền? Theo dõi sát sao hai bố con nhà này cho tôi, có bất kỳ điều gì dị thường phải báo ngay cho tôi biết” Hoắc Hải Phong vẫn luôn cảm thấy mục đích thực sự của bọn họ không chỉ đơn giản như vậy, chỉ sợ phía sau đang che giấu một âm mưu to lớn nào đó”
“Tôi đã cho người đi theo dõi rồi, xin chủ tịch cứ yên tâm” Lâm Tiến Quân khẽ gật đầu đáp lời, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
Giờ phút này, Lê Quốc Nam đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Tô, còn Tô Kiến Định ngồi cách đó không xa. Cả hai người đều đang nhíu chặt hai mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Anh Kiến Định, đây là cơ hội ngàn năm có một đó. Chẳng lẽ anh không muốn điều tra đến tận gốc rễ của Trần Tuấn Tú hay sao? Lần trước chúng ta tới đó, Trần Tuấn Tú đã thay đổi toàn bộ kết cấu của cả ngôi biệt thự. Rõ ràng ông ta đang muốn giấu giếm một thứ gì đó. Anh Kiến Định à, rất có thể điểm yếu của Trần Tuấn Tú cũng ở chỗ đấy.
“Cậu đừng nói nữa. Tôi không đồng ý chuyện này đâu. Quốc Nam à, cho dù nội bộ tập đoàn Phước Sơn có thực sự xảy ra chuyện đi chăng nữa thì Trần Tuấn Tú vẫn nhất quyết phải ra nước ngoài giải quyết. Ông ta dẫn theo Trần Hiền làm gì, rõ ràng đây chính là một cái bẫy. Tôi không thể đồng ý được. Còn về thứ được cất giấu ở trong biệt thự, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Một cái bấy lộ liễu đến mức không thể lộ liễu hơn. Nếu để một mình anh ấy đi điều tra thì còn có năng lực tự bảo vệ bản thân. Thế nhưng nếu đưa thêm cả Lê Quốc Nam đi cùng thì khả năng có thể quay về an toàn gần như bằng không. Anh ấy không thể mạo hiểm như vậy được”
“Anh Kiến Định, lần này là cơ hội rất hiếm có. Tôi cũng biết đó là một cái bấy, thế nhưng chúng ta vẫn có thể tương kế tựu kế mà. Trong chuyện này vẫn còn sơ hở có thể lợi dụng được.
Nếu chúng ta xây dựng kế hoạch cẩn thận thì không nhất định sẽ phải thất bại đâu.”
Lần trước khi Lê Quốc Nam nhìn thấy căn phòng đó, anh ta cảm thấy không khí bên trong vô cùng u ám, nghi ngờ có đồ vật xấu xa được cất giấu ở bên trong. Hiện giờ Trần Tuấn Tú ngày càng kiêu căng ngạo mạn, Hoắc Hải Phong vẫn còn có thể chống đỡ ở phía trước.
Thế nhưng một khi nhà họ Hoắc không còn chống đỡ được nữa thì nhà họ Tô chính là mục tiêu tiếp theo. Anh ta nhất định không thể để cho chuyện này xảy ra được.
Anh ta vốn đã cảm thấy cực kỳ áy náy vì không thể giúp được gì trong chuyện năm đó của nhà họ Tô. Anh ta từng hối hận đến mức suýt chút nữa sụp đổ tinh thần. Lần này, cho dù có thế nào thì anh ta cũng phải làm được gì đó.
“Lê Quốc Nam, không có chuyện gì là hoàn toàn chắc chắn cả. Làm sao cậu có thể cam đoan Trần Tuấn Tú sẽ ngồi yên đợi chúng ta tương kế tựu kế với ông ta được? Lúc này đây chúng ta không thể tin tưởng vào bất kỳ tin tức nào. Nhà họ Tô chỉ còn lại tôi và Quỳnh Thy mà thôi.
Lỡ như chúng ta trúng kế của bọn họ, tôi không còn nữa thì Quỳnh Thy phải làm sao đây? Cậu đã từng nghĩ tới chuyện này chưa?”
Cũng chính bởi vì không thể hoàn toàn chắc chắn nên Tô Kiến Định mới phải suy nghĩ kĩ càng trước khi làm bất kỳ chuyện gì. Nếu Quỳnh Thy phải chịu thêm tổn thương dù chỉ một chút thôi thì cả đời này anh ấy sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.
“Anh Kiến Định, tôi hiểu điều anh muốn nói. Nhưng tôi vẫn mong anh có thể cân nhắc chuyện này thêm một chút. Nếu không được thì cứ để một mình tôi đi vào, anh ở bên ngoài hỗ trợ cho tôi là được. Một khi phát hiện ra vấn đề không ổn, anh hãy lập tức rút lui. Anh thấy như vậy có được không?
Dù sao thì sau lưng tôi vẫn còn cả nhà họ Lê chống đỡ, kể cả có bị bắt ngay tại trận thì Trần Tuấn Tú cũng sẽ không dám làm gì tôi đâu. Cùng lắm thì bị ăn vài cú đấm, bồi thường một chút là ổn › „ thỏa.
Bọn họ dám chắc chắn bên trong biệt thự của nhà họ Trần có đồ vật gì đó đang được cất giấu. Trân Tuấn Tú muốn liên hệ với người đứng sau màn thì bắt buộc phải dựa vào một chút thủ đoạn nào đó. Chỉ cần có thể tìm được một chút chứng cứ thì nhà họ Trần sẽ không còn đáng sợ nữa. Cơ hội lần này rất hiếm có, Lê Quốc Nam thật sự không muốn từ bỏ.
“Tôi không đồng ý. Cậu về đi Quốc Nam. Sau này nếu cậu còn muốn đi cùng thì tôi sẽ không phản đối. Thế nhưng lần này tuyệt đối không thể được” Đây rõ ràng chính là lấy tính mạng của chính mình ra đặt cược.
Gương mặt của Tô Kiến Định tràn ngập tức giận, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Lê Quốc Nam, cứng rắn từ chấi.
“Anh Kiến Định…”
“Đủ rồi! Bây giờ mau trở về ngay cho tôi. Nếu không tôi cũng không ngại nhốt cậu hai ngày ở đây đâu!” Tô Kiến Định lạnh lùng đứng dậy đánh gấy lời nói của Lê Quốc Nam. Anh ấy tức giận tới mức toàn thân đều không ngừng run rẩy vì nói thế nào Lê Quốc Nam cũng không chịu hiểu. Anh ấy chỉ hận không thể bổ não của Lê Quốc Nam xem thử bên trong chứa những thứ gì mà anh ta lại cố chấp như vậy.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay lập tức.
Anh Kiến Định, nếu anh thay đổi ý định nhớ tìm tôi đấy. Mấy năm nay Quỳnh Thy phải chịu biết bao nhiêu khổ cực đều là do người nhà họ Trần gây ra. Tôi nhất định phải báo thù cho em ấy. Anh Kiến Định có kế hoạch mới phải nói cho tôi biết đấy, chỉ cần anh gọi tôi sẽ tới liền!”
Biết là hôm nay không thể thuyết phục được đối phương, Lê Quốc Nam cũng không quấn chặt không buông mà mỉm cười đứng dậy chậm ra đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi vừa cười một trận cho tới lúc ngồi trong xe, vẻ mặt mới trở nên nghiêm trọng. Mối thù từ mười năm trước, những nỗi khổ Quỳnh Thy phải chịu đựng trong suốt mười năm nay, tất cả đều cần có người tính sổ.
Cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh ta cũng nhất định bắt Trân Tuấn Tú phải trả giá bằng được.
Cuối cùng, Lê Quốc Nam ngước mắt nhìn lên tòa biệt thự được bao phủ trong ánh sáng dịu nhẹ. Anh ta khẽ nhếch khóe môi lên một cái rồi lái xe rời đi.
Sau khi Lê Quốc Nam rời khỏi, Tô Kiến Định vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng. Trong chuyện lần này Lê Quốc Nam thực sự quá vội vàng.