Hiếm lắm hôm nay mới thấy ánh mặt trời, Tô Quỳnh Thy nhanh chóng kêu người chuyển cho mình một chiếc ghế nằm ra sân, sau đó cô thoải mái nằm ở trên ghế, vừa xoắn xuýt xem sẽ tổ chức hôn lễ theo phong cách nào, vừa câu được câu chăng nói chuyện với Tô Hướng Minh.
Bởi vì Tô Quỳnh Thy tâm huyết dâng trào đột nhiên muốn tổ chức hôn lễ, nên đứa nhỏ cũng phải nghỉ trước một tháng để chuẩn bị, bây giờ cậu nhóc đang chăm chú làm bài tập của mình.
Công tước Otto nằm nhoài trên ban công lầu ba, khóm tường tươi tốt đã che đi thân hình của ông ta. Bây giờ đã là cuối mùa thu, hoa cũng đã nở gần hết, từng cánh tường vi khô vàng lất phất treo trên dây leo, từng chiếc gai sắc bén dửng dưng lộ hết ra bên ngoài. Thế nhưng đối với một người toàn tâm toàn ý đặt trên người khác như công tước Otto lúc này thì dẫu cho trên cánh tay của ông ta có bị gai chọc cho thêm mấy lỗ cũng không hề hấn gì. "Mẹ ơi, hình như ông ngoại của mẹ đang ở trên lầu nhìn mẹ đấy!" Lúc này cậu nhóc đang nghiên cứu về vấn đề gương khúc xạ, sau một hồi xoay qua chuyển lại cái gương cậu nhóc vô tình phát hiện ra một mái đầu bạc đang lấp ló sau bụi cây trên lầu.
Thấy bóng dáng ấy, cu cậu gãi gãi đầu, có chút không biết nên nói như thế nào cho phải. Sau một hồi suy nghĩ cậu bé vẫn quyết định không làm kinh động đến ông ngoại của mẹ, mà lén lút ghé sát bên tại Tô Quỳnh Thy thì thầm. "Có phải mẹ không thích ngoại của mẹ không?" Không có đợi được đáp án của Tô Quỳnh Thy, Tô Hướng Minh đã nằm nhoài sang bên cạnh, hai tay chống đầu, chân co lại khe khẽ lắc lư, tựa như đã chuẩn bị tốt tâm thế để nghe một câu chuyện xưa vậy. "Cũng không phải không thích... Bản thân cô không biết nên nói như thế nào, nói chung chính là một loại tình cảm rất phức tạp, Tô Quỳnh Thy khẽ nhíu mày. Còn tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt. Dù sao ông ta cũng là cha của mẹ cô, là ông ngoại của cô, chẳng phải suốt bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn khát vọng có được người thân hay sao. Bây giờ cô tỏ ra cứng rắn thế này, có le mẹ cô cũng sẽ không vui đi. Nghĩ thế, Tô Quỳnh Thy kiểm mỗi một cái, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tầm mắt ngập tràn tia sáng của cô vừa ngước lên đã đụng trúng ánh mắt của ông cụ nào đó đang nghe trộm phía bên trên.
Bị động tác bất thình lình của cô dọa cho giật mình, công tước Otto nhanh chóng lùi chân, rụt đầu trở lại, hai tay đút trong túi quần, loanh quanh đi lại tại chỗ hai vòng, thế nhưng trái tim ông ta vẫn đập thình thịch như có một con thỏ nhỏ đang nhảy nhót trong đó vậy.
Nhìn lén bị phát hiện, không biết Quỳnh Thy có ghét ông thêm không chỉ nghĩ vậy thôi ông ta đã cảm thấy khổ sở như mất đi mọi thứ vậy.
Cuối cùng công tước Otto đối mặt vách tường, con mắt vô cùng chua xót, hai tay ông ta vẫn còn vì sợ hãi mà run rẩy không thôi. Đúng lúc này đột nhiên bên tai ông lại vang lên từng tiếng "Cộc cộc cộc”, tựa như có thứ gì đó đang tiến gần về phía ông ta vậy.
Có chút ngạc nhiên khi nghe thấy âm thanh này, công tước Otto nhanh chóng nghiêng đầu nhìn sang, Tô Hướng Minh như đầu đạn nhỏ, từ dưới lầu phi lên trên, đứng ở bên chân của ông ta. Cậu bé ngẩng đầu, không nói lời nào, chỉ có bàn tay nhỏ là kéo ống quần ông mấy cái. Sau đó giọng nói mang theo chút ngây thơ non nớt vang lên: "Ông ngoại của mẹ ơi, mẹ con nói có chuyện muốn nói với ông, hỏi ông có muốn xuống đó hay không a
Bị lời nói thẳng thắn như vậy làm cho bối rối, công tước Otto không dám tin tưởng vào những gì mình vừa nghe thấy, ông đẩy đám tường vi trước mặt ra, sau khi nhận được nụ cười thân thiện của Tô Quỳnh Thy, ông ta vẫn còn có chút không dám tin tưởng. Lòng bàn chân ông tựa như dẫm lên bông vậy, mỗi một bước nhẹ nhàng như đạp lên mây, công tước vui vẻ đến nỗi đầu cũng có chút mơ hồ. Ngay cả việc ông ta xuống dưới rồi ngồi cạnh cháu gái từ lúc nào cũng không hề hay biết. "Người là ông ngoại của cháu, nhưng thật ra thời gian chung đụng của ông và cháu còn chưa tới một ngày. Cháu còn có vài vấn đề muốn hỏi ông một chút, tiện thể cũng là để ông cháu mình hiểu nhau hơn. Tuy rằng cháu chưa thể tiếp nhận ông được, nhưng điều đó cũng ông có nghĩa là cháu muốn trốn tránh, không thừa nhận ông!"
Năm năm kia, khi nhà họ Tô rớt đài, cô đã học được rất nhiều điều, trong đó điều đầu tiên mà cô học được chính là thỏa hiệp. "Con có chuyện gì muốn hỏi, nếu ông có thể trả lời được ông sẽ trả lời hết cho con nghe. Thế nhưng Quỳnh Thy này, có một số việc cho dù bây giờ ông có nói ra con cũng chưa thể hiểu được. Chờ sau này đến lúc thích hợp ông sẽ nói cho con nghe, được không?" Ông nhẹ giọng dỗ dành cô cháu gái nhỏ, thấy thế nào cũng rất đáng yêu. Đã bao giờ công tước Otto lại có thể cẩn thận từng li từng tí một như thế chứ, ở trước mặt Tô Kiến Định ông luôn là người nói một không hai. "Ông biết mẹ cháu mất thế nào sao?" Đối mặt với một ông cụ thật tâm yêu thương mình như vậy, Tô Quỳnh Thy không nói ra được loại lời ác độc kia, cô đắn đo, cân nhắc mài mới thăm dò hỏi một câu như vậy.
Nghe cô hỏi thế, công tước Otto thoáng ngẩn ra một lúc mới phục hồi tinh thần, khóe miệng ông ta mang theo ý cười bảo: "Sau khi tìm được anh trai con ông mới bắt đầu điều tra, cũng vì vậy nên mới biết Yelis bé nhỏ mất thế nào. Trước đó ông vẫn luôn tìm mẹ con, nhưng rất đáng tiếc, bởi vì một ít nguyên nhân, ừ, hẳn là một ít trở ngại mới đúng. Chút trở ngại ấy khiến ông không tìm được mẹ con. Mãi cho đến khi anh trai con tìm tới ông, ông mới biết Yelis bé nhỏ của ông đã không còn nữa" "Là ai hại chết bà ấy?" Từ biết khi biết bản thân mình còn có một người ông ngoại có bối cảnh rất lớn, cô đã bắt đầu hoài nghi rốt cục tại sao cha mẹ mình lại gặp chuyện không may. Cuối cùng, bây giờ đã có thể hỏi ra được, hai môi Tô Quỳnh Thy không ngừng run rẩy. "Xin lỗi con, khi thời cơ đến tự khắc ông sẽ nói cho con biết. Bây giờ con và anh trai còn đều quá nhỏ yếu, tùy tiện hành động, sẽ rước quả đẳng vào thân. Ông nghĩ mẹ của các con cũng không muốn thấy các con lao mình vào chỗ chết, còn nói xem có đúng không?"
Chuyện của Yaren tạm thời bây giờ ông ta vẫn chưa thể nói ra, nói không chừng sau đó mọi người thường xuyên gặp mặt, Tô Kiến Định có thể nhịn được, thế nhưng Quỳnh Thy chưa chắc đã có thể nhịn được. Nếu như mọi chuyện bị lộ ra quá sớm, đối với bọn họ mà nói chỉ có hại chứ không có lợi. "Chuyện kia, vậy ông có nghĩ tới chuyện báo thù cho mẹ cháu không?" Cô có biết hay không không quan trọng, chỉ cần có thể báo thù cho mẹ mình là được, cô không có bất cứ yêu cầu nào khác. "Tất nhiên là muốn rồi." Công tước Otto khẽ cúi đầu, mang theo chút thăm dò vươn tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. Cảm giác ấm áp, mềm mại từ dưới tay truyền tới, khiến những thứ lạnh lẽo cứng rắn giấu sâu dưới đáy lòng ông ta lập tức bị tan rã. Công tước Otto nheo mắt lại, nụ cười đã hiện lên trên khuôn mặt ông ta thêm lần nữa.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Tô Quỳnh Thy mấy, ngay cả chuyện trên đỉnh đầu mình xuất hiện thêm một cái tay từ khi nào cô cũng không hề hay biết. Thế nhưng Tô Hướng Minh ở bên cạnh nãy giờ lại có chút nóng nảy, cậu nhóc tạo ra chút động tĩnh, muốn Tô Quỳnh Thy nhanh chóng hoàn hồn.
Công tước Otto có chút bất mãn nhìn đứa chắt vẫn đang nhảy nhót tưng bừng bên cạnh từ nãy đến giờ, lưu luyến thu tay mình lại bảo: "Có bất cứ chuyện gì nghĩ không thông, hoặc là có bất cứ chuyện gì muốn nói nhưng không tiện nói với người khác thì có thể tìm đến ông. Ông ngoại sẽ luôn là chốn về của con, hôm nay con có thể thừa nhận ông khiến ông rất vui vẻ. Còn nữa, tân hôn hạnh phúc!"
Có thể nói nhiều như vậy với cháu gái ông ta đã cảm thấy rất thỏa mãn, tiếp thu một người không phải chuyện nói cái là làm được luôn mà phải từ từ. Có chút tiến bộ như ngày hôm nay đã là tốt lắm rồi, ông ta cũng không vội vã.
Nói xong công tước Otto híp hai mắt lại, tâm tình rất tốt quay người đi vào trong biệt thự. Đã bỏ lỡ một quãng thời gian dài như vậy, bây giờ nên là lúc ông ta cố gắng tâm sự với đảm sói con kia, nếu còn bỏ mặc, chỉ sợ dã tâm của chúng sẽ ngày một lớn!
Sau khi công tước Otto rời đi, rất lâu sau Tô Quỳnh Thy mới phục hồi lại tinh thần, cô nằm ở trên xích đu, cũng không còn tâm tình vui vẻ chọn đồ như trước nữa. Lúc này cô lơ đãng nhìn về phía đám tường vi đã tàn đẳng kia, tâm tình có chút trầm trọng. "Mẹ không vui sao?" Cậu nhóc trưởng thành sớm Tô Hướng Minh dùng cả tay chân, xách cái ghế của mình đến ngồi bên cô. "Cũng không hẳn, chỉ là có chút chuyện nghĩ mãi mà không nghĩ ra thôi. Hướng Minh con nói xem, tại sao làm người lớn lại nhiều chuyện buồn phiên như vậy chứ?" Làm trẻ con là tốt nhất. Mỗi ngày chỉ cần nghĩ tới chuyện ăn, ngủ và chơi đùa thôi. Khi còn bé cô luôn muốn nhanh chóng lớn lên, đợi đến khi thật sự lớn rồi, cô mới phát hiện, hóa ra quãng thời gian khi còn bé mới là quãng thời gian hạnh phúc nhất.