Bây giờ Hải Phòng đang là buổi trưa, nhưng trên đường cũng không thấy người đi lại, mùa đông rất đìu hiu, cây cối bên đường cũng trơ trụi.
Người đến đón là quản gia nhà họ Hoắc, ông cụ Hoắc còn ở trong bệnh viện, cả quá trình Hoắc Hải Phong mím môi không nói lời nào.
Tô Quỳnh Thy căng thẳng nắm tay anh, Tô Hướng Minh nhìn thấy sắc mặt bố mẹ không tốt thì cũng hoảng loạn không yên.
Cậu bé còn nhỏ, mặc dù đã có chút hiểu biết về cái gì gọi là sinh lão bệnh tử, nhưng đối với ông cụ Hoắc lâu rồi không gặp mặt mà nói, cậu bé không hề biểu hiện đau lòng lắm.
Cậu bé nắm tay mẹ đi vào phòng bệnh, trong phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, khuôn mặt người nằm trên giường bệnh đã khô héo, cả gương mặt đen sạm đi rất nhiều, hốc mắt sâu hoắm, tay đặt trên chăn đã gầy đến nỗi không còn chút thịt nào, dường như chỉ còn lại lớp da bọc xương.
Cậu bé làm sao đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, rõ ràng chỉ hơn một tháng chưa gặp, ông cụ nội vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy.
Cậu có chút nhút nhát trốn sau lưng mẹ, kéo tay cô không dám đi lên phía trước.
Tô Quỳnh Thy cảm nhận thấy cậu bé có chút bất an, ngẩn ra quay đầu nhìn ông cụ Hoắc trên giường bệnh, cuối cùng nhằm hai mắt lại, gọi vệ sĩ dẫn cậu ra ngoài đợi.
Đối với chuyện người chết này, cô không Hướng Minh phải tiếp xúc sớm như vậy. hy vọng “Cậu chủ, ông chủ từ lần phẫu thuật trước vẫn luôn không tốt, điều trị trong bệnh viện không thoải mái bằng ở nhà, cuối cùng ông chủ giấu cậu tự mình chuyển về nhà. Lần trước sau khi đi thăm cô chủ nhỏ thì bệnh tình có chút khởi sắc, nhưng rất nhanh bác sĩ nói đã không còn cách cứu chữa nữa. Cậu có chuyện gì, thì nói với...
Sau khi nghẹn ngào nói, quản gia nhà họ Hoắc đứng bên cạnh giường, nghiến răng nói xong, mắt đỏ bừng đi ra ngoài.
Dường như Hoắc Hải Phong vừa đi vào đã ngẩn ra tại chỗ, tay để bên chân run rẩy, hoàn toàn không hề có dáng vẻ bày mưu nghĩ kế, cười nói như trên thương trường, anh bây giờ giống như một đứa trẻ không biết phải biểu đạt thế nào vậy.
Chỉ đỏ mắt đứng lại chỗ, đến cả một câu trong lòng cũng không nói ra được.
Tô Quỳnh Thy thở dài, dịu dàng nắm tay anh, từ từ dắt anh đến bên giường bệnh: “Phong, ông nội... anh có gì muốn nói thì nói đi, sau này cũng không còn cơ hội nữa.
Ông cụ nằm trên giường như đang ngủ vậy, trên người đầy ống, khiến ông đến cả thở cũng phải tốn sức vậy.
Loại chuyện này cho dù cô muốn an ủi cũng đều không có cách, giống như năm đó bố mẹ cô mất vậy, cảm giác đau đớn đến mức không thở nổi đó, cho dù người khác có an ủi thế nào cũng không có tác dụng, phải tự mình bước ra.
Đợi sau khi anh ngồi ổn định cạnh giường, Tô Quỳnh Thy mới trầm mặt đi ra ngoài, ngẩng đầu dựa trên tường, nước mắt rơi xuống từng giọt một.
Mặc dù mười mấy năm trước cô đã từng rất hận ông cụ, nhưng cảm tình bao nhiêu năm nay cũng không phải uổng phí, sau này cũng không thể gặp ông nội cứng miệng nữa, cô cắn răng, trong lòng hoảng loạn.
Sau khi cô ra ngoài, trong phòng ngủ trở lên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhỏ phát ra từ máy móc đang vận hành.
Hoắc Hải Phong ngồi ngẩn ra một lúc lâu, mới vô thức ngẩng mắt lên nhìn ông nội đã nuôi dưỡng anh lớn lên. “Ông nội” Sau khi nhìn ông một lúc, Hoắc Hải Phong mới mở miệng nói ra hai từ, giọng nói vô cùng khàn, hai mắt đỏ hoe, dường như nước mắt có thể rơi ra bất kỳ lúc nào vậy.
Giống như có thần giao cách cảm vậy, Hoắc Hải Phong vừa mới mở miệng gọi một tiếng, ông cụ nằm hôn mê trên giường gần hai ngày nay đột nhiên mở mắt ra, nhìn sắc mặt cũng tốt hơn vừa nãy một chút, mặc dù vẫn còn trắng bệch. “Phong về rồi.” Có lẽ ông cụ cũng biết mình không còn nhiều thời gian, hai tay chống xuống dưới sự giúp đỡ của Hoắc Hải Phong ngồi tựa lưng vào giường, trên mặt luôn cười, bàn tay gầy gò thậm chí còn nắm lấy cánh tay của anh, bởi vì dùng lực quá mạnh, mà gân xanh nổi lên. “Ông nội không khỏe sao lại không nói sớm với cháu, cháu sẽ sớm tìm bác sĩ chữa trị cho ông. Bao nhiêu từ ngữ dồn nén trong lòng, cũng không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu.
Hoặc Hải Phong mở miệng, biểu cảm có chút căng thẳng, nhưng nhìn ông cụ vẫn nhếch miệng cười, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, cúi đầu xuống có chút ảo não. “Ông đã như thế này, không có gì hay họ cả, hiếm như hai ông cháu chúng ta bình tĩnh hòa nhã ngồi nói chuyện với nhau. Phong, ông nội già rồi, sau này không thể đi cùng cháu nữa, bây giờ cháu cũng đã có cả con trai lẫn con gái, sống cuộc sống của mình cho tốt, không cần phải để ý người khác nói cái gì. Chăm sóc tốt cho người nhà mình, đừng giống như ông đây.” Ông cụ Hoắc càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể cố gắng phát ra tiếng thở, vo ve giống như một ống thổi đổ nát vậy.
Mắt Hoắc Hải Phong đỏ hoe, nằm trên giường, có gắng phân tích rốt cuộc ông đang nói cái gì, đến cả nước mắt rời từ lúc nào không biết, rõ ràng đã là người ngoài ba mươi tuổi rồi, vậy mà bây giờ nước mắt cứ lộp bộp rơi xuống. “Ông nội, cháu đi gọi bác sĩ, ông đợi cháu một chút được không.”
Lần đầu tiên trong đời, Hoắc Hải Phong giơ tay ôm ông vào lòng, hai tay ôm chặt lấy bờ vai ông, cảm nhận tay của ông từng chút một từ từ rơi từ vai anh xuống, cuối cùng rơi trên giường, không còn chút động tĩnh nào.
Anh giống như bị phong ấn vậy, ngẩn ra đứng tại chỗ, giữ nguyên tư thế cúi người về phía trước, giống như chỉ cần không tận mắt chứng kiến, ông cụ sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh vậy, anh giống như một đứa trẻ mất đi cả thế giới vậy.
Thấy bên trong mãi mà không có động tĩnh, khi Tô
Quỳnh Thy lo lắng đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Có lẽ là ông cụ không quá thích mùi trong phòng bệnh, mặc dù bị bệnh nặng, nhưng cửa sổ vẫn có một khe hở, lúc này nửa thân thể Hoắc Hải Phong đã cứng đờ, bị gió thổi toàn thân lạnh ngắt, sắc mặt trắng bệch, nhìn không tốt lắm.
Tô Quỳnh Thy không nhịn được tiến lên phía trước hai bước, nước mắt giống như vòi nước không thể tắt được vậy, cứ lộp bộp rơi xuống, cho dù không hiểu những máy móc này, nhưng hai mắt ông cụ đã nhắm chặt, dáng vẻ thanh thản đó ai cũng nhìn ra được, e rằng đã đi rồi.
Cô tiến lên trước hai bước, cẩn thận tách hai người ra, chắc là do quá lâu không chỉ Hoắc Hải Phong, mà ngay cả ông cụ cũng đã cứng đờ rồi.
Một mình cô không thể kéo được, may mà quản gia nhà họ Hoắc mặc dù khóc kinh khủng nhưng tay chân vẫn coi như linh hoạt.
Hai người cũng nhau tách ra, Hoắc Hải Phong rất nhanh đã được sắp xếp sang một phòng bệnh khác, nằm trên giường đắp chăn cẩn thận, toàn bộ quá trình không nói gì cả ngoại trừ chớp mắt, đến cả các động tác dư thừa cũng không có.
Tô Hướng Minh ngoan ngoãn nằm cạnh anh. Tô Quỳnh Thy thì cầm theo cờ đi bên cạnh quản gia nhà họ Hoắc bắt đầu xử lý hậu sự của ông cụ Hoắc.
Khi tin tức được truyền ra, cả Hải Phòng đều trở lên xôn xao, người đàn ông sắt máu một mình chống đỡ cả nhà họ Hoắc.