Dù sao cũng là người ông ta nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, cho dù là nuôi một con chó, nuôi lâu như vậy cũng có tình cảm. Dương Minh Hạo không bỏ được Dương Thừa Húc, chết đến nơi rồi vẫn nghĩ cách trải sạch đường cho anh ta, nếu như người kia thật sự là bố của anh ta, đối với anh ta mà nói có lợi nhiều hơn có hại.
Đợi một thời gian dài sau đó, chỗ có hại mới từ từ lòi ra, đến lúc đó người có thể che chở cho anh ta cũng không phải là người kia nữa, mà là mẹ của anh ta, chỉ có mẹ mới có thể toàn tâm toàn ý che chở cho con trai ruột của mình. "Những điều bố nói con sẽ đi nghiệm chứng từng cái một, mặc dù có đôi lúc con thật sự rất ghét bố, nhưng chưa bao giờ con nghĩ tới chuyện sẽ không nhận bố làm bố. Dù con có phải là con ruột hay không cũng không quan trọng, bố của con vĩnh viên chỉ có một người là bố mà thôi!" Trên mặt Dương Thừa Húc đầy nước mắt, lời nói có chút nghẹn ngào, trong cuộc đời vô vị tẻ nhạt hai mươi mấy năm của anh ta, bố anh ta là cây đại thụ cứng rắn nhất để anh ta dựa vào.
Cho dù như thế nào ông ta cũng bảo vệ anh bình yên, nơi có Dương Minh Hạo ở, anh ta mới coi đó là nhà. Vì vậy cho dù chán ghét Dương Minh Hạo đến đâu, có không thích ông ta thế nào, cuối cùng trong mắt Dương Thừa Húc, cũng chỉ có Dương Minh Hạo mới xứng đáng được anh ta gọi là bố. "Những chuyện này đợi sau khi con tìm được bố ruột rồi nói sau đi, huống chi tất cả những chuyện này đều chỉ là suy đoán mà thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, đợi sau khi ra ngoài, muốn tìm ai thì bảo Abel tìm giúp, chắc chắn ông ta sẽ giúp con!"
Nói xong Dương Minh Hạo khẽ vuốt tóc anh ta, đây là lần đầu tiên hai người ở chung hòa bình như thế, sau khi hai người nói chuyện thêm một lát nữa, mới tự mình nằm xuống giường và ghế sô pha, rất nhanh trong phòng đã trở nên yên tĩnh.
Lúc này Hoắc Hải Phong đã đi ra khỏi tầng hầm, anh vẫn luôn muốn điều tra Gia tộc Húc Nhật, cũng đã tra xét trọn vẹn hai ngày rồi, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào, không chỉ riêng anh, anh cả anh trai anh và ông ngoại cũng không điều tra được chút manh mối khả nghi nào. Chuyện lần trước giống như chỉ là ảo giác vậy, nhưng rõ ràng có rất nhiều điểm không bình thường. Anh trông coi Giang Húc Đông lâu như vậy, hắn vẫn luôn từ chối không chịu thương lượng, nếu đổi lại là gia tộc khác sợ là đã dùng sức mạnh từ lâu rồi, nhưng người của Gia tộc Húc
Nhật lại chỉ kêu gào tỏ vẻ sốt ruột, kêu anh nhanh chóng giải quyết, nhưng vẻ mặt của mỗi người đều giống như đang theo dõi anh... Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Trong chuyện này hình như có thứ gì đó rất quan trọng đã bị bọn họ bỏ qua rồi, nếu không thì là... Nếu quả thực là như vậy, chuyện đó đúng là quá tệ rồi, có lẽ nhà họ Hoắc không có ai có quan hệ với Gia tộc Húc Nhật.
Trước kia hễ có chuyện gì, anh còn có thể hỏi ông nội mình một chút để tìm ra mạnh mỗi, nhưng hiện giờ ông nội anh đã không còn nữa, cho dù muốn hỏi cũng khong có ai để hỏi... Đang lúc nghĩ ngợi miên man đột nhiên ánh mắt anh sáng ngời, nói ra thì về chuyện trong nhà thật ra Quản gia Sơn còn hiểu rõ hơn nhiều so với anh, nói không chừng ông ta sẽ biết chút gì đó, nghĩ vậy cho nên anh vội vàng quay về biệt thự.
Lúc Quản gia Sơn đang tưới hoa ở ngoài sân, Hoắc Hải Phong bước đến, nghiêm túc đứng trước mặt ông ta: "Quản gia Sơn, cháu có một vài chuyện muốn tìm hiểu về nhà họ Hoắc trước kia, không biết ông biết bao nhiêu?"
Vừa nói anh vừa đi về phía một cái ghế nhỏ đặt ngoài sân, trên đường đi Hoắc Hải Phong không cẩn thận dẫm vào một vũng nước nhỏ, khiến tâm trạng trở nên khó chịu, mãi cho đến khi ngồi xuống ghế, anh mới miễn cưỡng thoát ra được tâm trạng này. "Cậu chủ muốn biết điều gì? Đúng ta tôi có biết một vài chuyện trước đây của nhà họ Hoắc, nhưng ông chủ cũng giấu diếm không ít chuyện, có rất nhiều chuyện tôi cũng không rõ lắm." Mấy năm nay ông ta làm quản gia ở nhà họ hoắc, đặc biệt là bên người ông Hoắc chỉ có một mình ông ta, cũng là người tương đối tín nhiệm, cho nên ông ta cũng biết được không ít chuyện, khả năng còn nhiều hơn những gì Hoắc Hải Phong biết. "Mẹ cháu rốt cuộc là người ở đâu? Cháu nhớ lúc trước ông nội từng nói, mẹ cháu và bố từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng rốt cuộc bà là người của gia tộc nào thì ông không nói, sau này ông nội cháu có từng nhắc đến chuyện này không?"
Hoắc Hải Phong có chút thấp thỏm nhìn quản gia hỏi, ấn tượng của anh về bố mẹ đã tương đối nhạt nhòa rồi, anh chỉ nhớ loáng thoảng mơ hồ mẹ anh là một người phụ nữ có chút đanh đá, nhưng khi ở trong nhà lại rất hay cười, là một người khi cười rộ lên rất xinh đẹp. Bố anh thì hiền lành hơn một chút, nhưng lúc nào cười cũng chỉ cười mỉm, từ trước đến giờ chưa bao giờ anh thấy ông ấy thoải mái cười to cả.
Bố mẹ anh qua đời sớm, cho dù có chút ấn tượng, phần lớn cũng là do ông nội anh kể lại qua những tấm ảnh chụp gia đình. "Trước đây ông chủ cũng không nói nhiều về bà chủ lắm, tôi chỉ biết một chút thôi, mẹ cậu và bố cậu không phải thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, lúc hai người quen nhau khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, khi ấy tôi vẫn đang làm việc tại hoắc thị, tuy rằng thường xuyên về khu nhà cũ giúp việc, nhưng thật ra cơ hội gặp mặt bố mẹ cậu cũng không nhiều, còn chuyện bố mẹ cậu quen nhau thế nào tôi cũng không rõ lắm." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Không phải thanh mai trúc mã, mười ba mười bốn tuổi mới quen nhau, cho tới bây giờ ông nội cũng chưa từng nhắc đến rốt cuộc mẹ là người của gia tộc nào, những điều này thôi đã tương đối khả nghi rồi, những lời này giống như thuốc độc, nhanh chóng ăn mòn tâm trí Hoắc Hải Phong.
Trong đầu anh đang tự hỏi đáp xem khả năng là gia tộc nào, cuối cùng anh bị chính suy nghĩ của mình thiếu chút nữa bức điên, nếu như anh thật sự là người của Gia tộc Húc Nhật, vậy thì sau này anh biết đối mặt với ông ngoại và anh trai của Quỳnh Thy thế nào. "Hải Phong, đang nghĩ gì thế? Sao lại thất thần như vậy? Em gọi anh mấy lần rồi mà không thấy anh đáp lại tiếng nào." Tô Quỳnh Thy chạy tới lao vào trong ngực của anh, tìm tư thế thoải mái làm ổ ở trong đó.
Hoắc Hải Phong vẫn đang suy nghĩ miên man, ngay cả quản gia đi từ lúc nào anh cũng không phát hiện ra. Hoắc
Hải Phong khẽ thở dài một hơi, lúc này dù có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, tình cảm giữa anh và Quỳnh Thy đã không thể nào chia lìa được nữa rồi, cho dù giữa hai người có thù sâu hận lớn, anh cũng sẽ không chia tay với cô, đời đời kiếp kiếp, anh nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cô gái nhỏ của mình. "Đang hỏi anh đó, sao anh không để ý đến em? Hải Phong, rốt cuộc anh đang nghĩ chuyện gì vậy?" Gọi Hoắc Hải Phong mấy lần cũng không thấy anh có chút phản ứng nào, Tô Quỳnh Thy vội vàng lắc lắc tay anh, cô bĩu môi một cái, có chút tức giận.
Đã suy nghĩ thông suốt rồi, lúc này Hoắc Hải Phong mới có tâm trạng nghĩ đến những thứ khác. Nhìn thấy cục nợ không mời mà đến, anh khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô: "Vừa rồi anh đang nghĩ đến chuyện công ty, ngày mai anh định đến công tay một chuyến, đã nói trước rồi đó nhé, em phải đi cùng với anh!"
Anh khẽ véo mũi cô một cái, rồi đột nhiên bế cô đứng dậy, nhanh chân rảo bước đi vào trong nhà. Tô Quỳnh Thy hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh cười vui vẻ, dáng vẻ hoàn toàn không sợ chút nào.
Hoắc Hải Phong sải bước rất dài, rất nhanh đã về đến phòng mình, khi thả người ngã xuống giường, cũng đúng vào lúc ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ biến mất nơi cuối chân trời, trong phòng không bật đèn, cả phòng tối đen như mực, Hoắc Hải Phong cầm lấy tay Tô Quỳnh Thy cúi người xuống, cánh môi chuẩn xác hạ xuống đôi môi nhỏ mềm mại của cô, bàn tay cũng từ từ trượt xuống.
Đợi khi Tô Quỳnh Thy thức dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô bị đói tỉnh lại, bụng kêu lên ùng ục, không biết Hoắc Hải Phong đã đi đâu rồi.