Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng (full) - Tô Quỳnh Thy - Truyện tác giả: A Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trước mắt vẫn còn một số việc cần xử lý trước.

Sau khi tỉnh lại, thấy thân thể cũng không có gì nghiêm trọng, Hoắc Hải Phong chậm rãi thay quần áo rồi một mình lái xe đến nhà cũ của nhà họ Hoắc.

Đương nhiên Trần Mộc Châu vẫn còn ở đây, chỉ là cô ta đang nằm trên giường một cách yếu ớt.

“Anh Hải Phong, anh đến thăm em à?” Trần Mộc Châu trên giường chật vật ngồi dậy, trí nhớ của cô ta chỉ lưu lại hương hoa, không hề biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không biết mình khỏe lên như thế nào nữa.

Hít một hơi thật sâu, Hoắc Hải Phong cố gắng kìm nén sự tức giận.

Anh liếc nhìn ông cụ Chánh đứng ở cửa, thiếu chút nữa lại nổi điên thêm, nhờ còn tia lý trí cuối cùng mà dừng lại.

Anh nhướng mày nhìn Trân Mộc Châu nằm trên giường, một tay kéo cà vạt ra, vẻ mặt nhàn nhạt dường như đang mất kiểm soát. Anh không phải người không dám đánh phụ nữ, nhưng nếu họ làm thì họ phải tự chịu trách nhiệm.


Hoắc Hải Phong ngồi lùi về phía sau, bắt chéo đôi chân dài một cách lười biếng.

Bật lửa phát ra tiếng “tách” nhỏ nhẹ, anh cúi đầu đưa điếu thuốc vào châm.

Làn khói trắng lờ mờ bay lượn lờ lên trên, che đi đường nét trên khuôn mặt anh, tuy mơ hồ nhưng không ngờ có chút hấp dẫn dụ hoặc.

Trần Mộc Châu mím môi ngồi trên giường nhìn anh.

Hoắc Hải Phong cũng nhìn chằm chằm cô ta qua làn khói mỏng.

Ánh mắt của anh đầy sự lãnh đạm và dữ tợn, như có một thanh kiếm sắc bén, bình tĩnh dùng nó để chém người khác.

Trần Mộc Châu bây giờ vốn dĩ không còn xinh đẹp, cô ta đưa mắt nhìn anh, cho đến khi thu cả người vào trong chăn bông, cô ta mới chợt nhận ra có lẽ mình đã bị Hoắc Hải Phong chán ghét.

“Kể từ bây giờ, cô phải tránh khỏi tầm mắt của tôi, hơn nữa cũng không được phép bước vào nhà họ Hoắc dù chỉ là nửa bước.” Anh nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta lạnh sống lưng.

“Cái gì, em là vợ chưa cưới của anh, sao lại đối xử với em như vậy? Em chờ anh bao nhiêu năm rồi, mà chỉ một câu nói có thể đuổi em đi sao? Hoắc Hải Phong, anh kiêu ngạo quá rồi đấy!”



Bực bội hóa thành tức giận, cô ta yêu mà không được đáp lại. Vì thế cảm xúc nhiều năm cuối cùng cũng bộc phát, †ạo thành mũi tên chĩa vào người anh.

Nửa điếu thuốc quanh quẩn trong không khí, ông cụ Chánh đứng ở cửa chịu không nổi. Loại chuyện đó, nếu như không có sự đồng ý của ông ta thì ai cũng không được tính toán trên đầu Hoắc Hải Phong ở nhà cũ của nhà họ Hoắc.

Nói cho cùng vẫn là ông già như ông ta đã hồ đồ rồi! Cứ tưởng chỉ cần gạo sống, cơm chín thì mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng không ngờ rắc rối còn lớn hơn gấp bội.

Cửa lớn bị người khác gõ vài cái.

Ông cụ Chánh nghiêng đầu, suy tính cẩn thận một chút rồi mới nói: “Hải Phong, người đã chết rồi, con đường sau này của cháu vẫn còn dài mà, nhà họ Hoắc cũng không thể thất bại ở đời của cháu được. Tất cả đều do ông nội không tốt, sau này ông nội sẽ không can thiệp vào chuyện người trẻ của cháu nữa. Ông nội chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là trong quãng đời còn lại của mình, ông mong muốn được nhìn thấy được con của cháu ra đời..

” Hoắc Hải Phong dập một nửa điếu thuốc còn lại, lạnh lùng nhìn về phía cửa, đứng dậy rời đi.

Đã không còn cần thiết nữa rồi, Hoắc Hải Phong biết ý của ông cụ Chánh, ông ta muốn có cháu trai.

Cảm tình trong lòng đều biến thành lạnh lẽo, ông cụ Chánh muốn nhìn đứa cháu của mình chào đời, nhưng lại chỉ muốn nhìn đứa cháu của mình sinh ra từ bụng Trân Mộc Châu.

Trần Mộc Châu một tay dựa vào bàn đầu giường, trong lòng thực sự hoảng hốt, khóc lóc nói: “Anh Hải Phong, em thật sự không dám nữa. Em hứa sẽ không có gây phiên phức cho anh nữa, anh Hải Phong… Xin anh lần này anh tha thứ cho em”

Cô ta lết thân thể yếu ớt đuối tới cửa, kéo tay áo của Hoắc Hải Phong: “Cả đời em đều đắm chìm trong bi thương đau khổ nên nhiều chuyện không tự làm chủ được, vì thế luôn muốn suy nghĩ cho riêng mình. Em không giống như anh, có được một gương mặt đẹp trai, một gia đình hòa thuận, điều duy nhất em muốn trong đời này chỉ có anh mà thôi. Em biết lần này em sai rồi, anh tha thứ cho em đi, anh Hải Phong… ”

Anh xoay người, nhìn người phụ nữ đang khóc trước mặt, trong lòng không có một chút gợn sóng. Gương mặt anh vô cùng lạnh lùng, dùng tay hất cô ta ra rồi xoay người bước đi.

Trên đời này còn quá nhiều người khốn khổ, anh không phải là thần thánh nên không thể cứu ai cũng được. Anh có trái tim rất nhỏ bé, chỉ biết sống với những người mình thực sự quan tâm.

Tô Quỳnh Thy là một người cực kì quan trọng trong lòng anh, ngoài ra không còn chỗ cho bất cứ người nào khác.

Bàn tay bị hất ra không trung, Trần Mộc Châu gục xuống thảm khóc lóc thảm thiết, cô ta mất đi ánh sáng duy nhất trong đời, thế giới của cô ta đã sụp đổ, chỉ còn lại bóng tối vô biên.

“Mộc Châu, vừa rồi Hoắc Hải Phong không nghĩ thông mà thôi. Cháu nên nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, khi nào thân thể khỏe lại, ông nội sẽ đưa cháu đi khám” Ông ta thở dài, cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này, kết quả không giống như ông ta mong đợi.



Mặc dù đã nghĩ về điều tồi tệ nhất, nhưng ông ta không bao giờ ngờ rằng Hoắc Hải Phong lại vô cùng dứt khoát và không nể mặt chút tình cảm gì như vậy.

“Ông nội Chánh, cháu muốn về nhà. Cháu muốn về nhà họ Trần!” Giờ không lấy được thì cứ giành lại thôi.

Chỉ cần bẻ gãy hết cánh của anh, nhốt vào trong lồng thì Hoắc Hải Phong sẽ thuộc về cô ta.

Trần Mộc Châu nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, dù thế nào thì nhà họ Hoắc cũng phải là của cô ta. Nhưng thực lực mạnh mẽ của nhà họ Hoắc cũng không thể nghi ngờ được, nếu muốn Hoắc Hải Phong mất đi tất cả thì chỉ có thể quay về với nhà họ Trần, để cho gia đình dòng họ ra tay giùm.

Trong lòng Trần Mộc Châu đã có kế hoạch, cô ta nhíu mày che giấu cảm xúc trong mắt. Trân Mộc Châu lặng lẽ đứng dậy, lê thân thể yếu ớt, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, nhà cũ của Hoắc gia vốn là một căn nhà sinh động, giờ chỉ còn lại có ông cụ Chánh.

Ở một mình quanh năm, mặc dù đã quen nhưng ông ta vẫn luôn hy vọng có mọi người ở cùng. Hiện tại cơ thể cũng không còn khỏe mạnh như trước, bây giờ không thể kiểm soát Hoắc Hải Phong nữa, chỉ có thể ở nhà không gây thêm chuyện mà thôi.

Sắp đến ngày khởi hành rồi. Sau lần này, anh không biết khi nào mới có thể quay lại. Vốn dĩ anh không muốn đi, nhưng người phụ nữ Trần Mộc Châu đó quá điên cuồng, bây giờ anh còn chưa khống chế được nhà họ Trần, vì thế chỉ có thể ra ngoài lập nghiệp. Sau khi ra ngoài để chuẩn bị thật kĩ càng, anh sẽ quay trở lại để đối phó với nhà họ Trần.

Trong biệt thự Tường Vi, Hoắc Hải Phong ngồi một mình trong nhà kính.

Căn nhà kính khổng lồ, ngoài những cây tường vi khắp nơi thì chính giữa còn có mộ chôn quần áo và các di vật khác.

Hoắc Hải Phong hơi cong một chân, duỗi một chân thoải mái đặt sang một bên tựa vào tấm bia đá xanh.

Nhà kính quanh năm giống như mùa xuân vậy, trước đó tường vi đã được cấy vào và trồng thành vòng tròn bên ngoài biệt thự. Vào lúc này, mấy chiếc lá đã rụng gân hết nhưng những cây hoa trong nhà kính lại sắp nở hoa.


Từng chồi non mềm mại đã mọc lên, cây cối trông tươi tốt trông vô cùng thơ mộng.


“Quỳnh Thy, tôi sắp đi rồi, ngày trở về chưa xác định nữa. Có lẽ khi lúc tôi về thì tường vi trong nhà đã nở hết rồi, tôi biết từ nhỏ em đã muốn có một ngôi nhà như thế này…”


Không biết anh lấy đâu ra một chiếc khăn lụa, cúi người xuống, một tay cầm tấm bia đá, một tay cầm khăn cẩn thận tao nhã đi bụi đất bên ngoài.


“Trước đây tôi không thể cho em thứ em muốn, bây giờ tôi đã sẵn sàng cho thứ em muốn. Đợi anh trở về, tôi sẽ cùng nhà họ Tô báo thù cho em.” Anh ngẩng đầu nói với tấm bia. Tấm bia này rất lớn, về mặt lạnh như băng nhưng đã khá sạch sẽ, bên cạnh chính là một chiếc khăn tay trắng đã bẩn không thể sử dụng được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK