Lúc này cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác buồn nôn cùng lúc xông tới, sau khi tỉnh lại cứ liên tục bị như vậy khiến cô thật nhớ nhung khoảng thời gian khi hôn mê bất tỉnh, ít nhất là sẽ không có cảm giác khó chịu như thế này.
Công tước Otto chậm chạp bước từng bước một, lưu luyến không muốn rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn phải theo sau Tô Kiến Định. Trước khi đi còn nằm lấy hai tay nắm cửa thật lâu để diễn đạt tâm trạng muốn ở lại của mình. Tuy nhiên Tô Quỳnh Thy còn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, nên hoàn toàn không nhìn thấy hành động của ông. Cuối cùng ông đành chịu thua, rút tay về, có chút uể oải rời khỏi phòng. “Kiến Định, có phải Quỳnh Thy không thích ông không?” Có vẻ ông đã bị cô cháu gái này chán ghét rồi, chuyện trước kia quả thật đều là lỗi của ông, nếu ông có thể sớm phát hiện chuyện xảy ra ở Hải Phòng, nói không chừng Yelis sẽ không phải ra đi khi tuổi đời còn trẻ như thế
Ông càng nghĩ càng thấy đau khổ, công tước Otto hỏi xong câu này, không đợi Tô Kiến Định trả lời, đã ủ rũ đi về phía trước. Vẻ mặt trịnh trọng giống như đang tham dự buổi tiệc của giới thượng lưu, mãi cho đến khi về đến biệt thự, tâm trạng cũng không tốt lên được.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người Tôi Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh, bởi vì không có ai khác, nên lá gan của Tô Hướng Minh cũng dần dần lớn hơn, hai tay cậu ôm lấy cổ cô, từ từ đứng lên, dán chặt vào người cô, im lặng một lát rồi mới lại ngồi xuống. “Hướng Minh sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?” Từ khi cậu nhóc này sinh ra cho tới giờ, ròng rã năm năm trời, đây là lần hai mẹ con tách ra lâu nhất, Tô Quỳnh Thy cũng rất nhớ nhóc con miệng còn thơm mùi sữa của mình. “Mẹ, lần sau đừng bỏ con lại nữa nhé, con sẽ cố gắng trưởng thành, sẽ không làm cản trở mẹ đâu.” Câu này nói ra, trong nháy mắt toàn thân Tô Quỳnh Thy đều lạnh lẽo, chuyện xảy ra với cô trước đó quả nhiên đã làm tổn thương sâu sắc đến cậu nhóc. Tất cả mọi cảm giác an toàn được tạo dựng lúc trước chỉ trong một đêm đã biến mất không còn chút gì, đều là lỗi của cô cả. “Hưởng Minh, mẹ không hề ghét bỏ con, có rất nhiều chuyện phải đợi khi con trưởng thành thì mới có thể hiểu được. Lúc còn nhỏ như con, mẹ chỉ thích chơi với búp bê thôi! Con không cần phải tự tạo cho mình nhiều áp lực như vậy đầu. Hiện tại mẹ hơi khó chịu, con tự chơi một lát nhé?” Cô chóng mặt đến nỗi suýt nữa đã không phân biệt được mình đang nói gì, cảm giác buồn nôn xông tới, Tô Quỳnh Thy nhắm mắt lại, sờ lấy chỗ tựa lưng nằm xuống, vừa hít sâu vừa điều chỉnh hơi thở, hi vọng có thể làm dịu đi một chút.
Thế nhưng ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cô lảo đảo chạy đến phòng vệ sinh, ôm bồn cầu, nôn đến mặt mũi đều giàn giụa nước mắt. Buổi sáng vừa mới thức dậy, dạ dày không có gì cả, chỉ có nước chua không ngừng tuôn ra, khiến cô không cách nào dừng lại được.
Tô Hướng Minh giật mình kêu lên, từ trên giường nhảy xuống muốn đi theo, nhưng cậu mím môi suy nghĩ, nhớ lại biểu hiện vội vàng khác thường của mẹ lúc nãy, cậu leo trở lại giường, ấn vào chuông gọi, rồi mới hổn hà hổn hển chạy tới. “Mẹ, mẹ có sao không?” Tận mắt nhìn thấy cô khó chịu nhường này, Tô Hướng Minh đau lòng đến toàn thân phát run, nhón mũi chân rót ly nước ấm cho cô súc miệng, rồi lại lấy chiếc khăn tay cẩn thận giúp cô lau khô nước mắt. Cậu còn đang không biết làm sao, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt của bác sĩ truyền tới: “Cô Tô, chúng tôi có thể vào chứ?"
Tô Hướng Minh lập tức ném đi đồ vật trong tay, vội vàng từ phòng vệ sinh chạy ra ngoài mở cửa, rõ ràng cậu nhóc còn không cao tới tay nắm cửa, vậy mà động tác mở khóa lại vô cùng nhanh, vừa đẩy cửa ra liền túm lấy bác sĩ lôi vào phòng vệ sinh. “Bác sĩ, mẹ cháu cứ nôn mãi không ngừng, với lại có vẻ còn hơi đau đầu, chủ nhanh kiểm tra cho mẹ cháu đi!” Cậu bé vừa chạy vừa nói, âm thanh mang theo một tia nghẹn ngào, vừa nghe thấy liền biết cậu đang hoảng loạn đến cỡ nào.
Bác sĩ nghe xong, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, trên trán lập tức toát ra mồ hôi, lúc này không còn tâm chỉ nghĩ đến phép lịch sự gì gì kia nữa, không cần Hướng Minh kéo, cũng soạt soạt chạy vào bên trong, toàn bộ năm sáu bác sĩ đều nhanh chóng ập vào.
Ngược lại, người ngay từ đầu chạy vào trước nhất là
Tô Hướng Minh, lại đứng tại chỗ sững sờ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, phát ngốc một hồi, mới giật mình lấy lại tinh thần đi theo, từ khe hở giữa đám người chui vào bên trong, ngồi xổm ở trước mặt Tô Quỳnh Thy. Lúc này cô đã không còn nôn nữa, nhưng tinh thần không được tốt lắm, mặt vàng như đất ngồi tựa vào một bên tường, không biết đã quật lộn thế nào mà toàn thân trên dưới đều ướt sũng. Vì bộ dạng này của cô không tiện lắm, nên bác sĩ quyết định, trước tiên nên tìm một y tá giúp Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tô Quỳnh Thy thay quần áo, đỡ cô nằm lên giường, rồi mới bắt đầu tiến hành kiểm tra cẩn thận.
Sau khi trải qua một vòng đo đạc các chỉ số, năm bác sĩ chăm chú đọc kết quả khám nghiệm một cách tỉ mỉ, đã có thể vô cùng chắc chắn tình trạng chóng mặt của cô là do di chứng của thuốc. Thế nhưng chuyện này trước đó bọn họ đã phản bác tổng giám đốc Hoắc, nên giờ không ai dám nói ra, chỉ nhìn lẫn nhau, thừa dịp bệnh nhân còn chưa tỉnh, không kết luận gì cả mà trực tiếp rời khỏi phòng.
Tô Hướng Minh chứng kiến toàn bộ quá trình, mặc dù bây giờ cậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu lại có thể nhìn ra được nhóm bác sĩ này đang giấu giấu diểm điểm chuyện gì đó. Vốn định chạy theo hỏi một chút, nhưng nhìn Tô Quỳnh Thy còn nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê lúc này, cậu không yên lòng để cô lại, chỉ có thể bò lên trên ghế ngồi xuống, chờ ba mình trở về.
Thời điểm bác sĩ vừa tiến hành kiểm tra, cậu đã nhắn tin cho Hoắc Hải Phong, từ lúc đó đến bây giờ, hẳn là anh đang trên đường tới.
Bởi vì buổi sáng dậy quá sớm nên Tô Hướng Minh ngủ quên trong chốc lát, sau khi mở mắt ra đã nhìn thấy Hoắc Hải Phong ngồi ở bên giường, gương mặt trìu mến giúp mẹ mình chải tóc. “Ba, ba trở về khi nào thế?” Khó khăn lắm mẹ mới ngủ được, Tô Hướng Minh không nỡ đánh thức cô, giọng nói vô cùng nhỏ, thậm chí hai tay còn chống lên giường, tiến tới gần anh một chút. “Ba đi hỏi bác sĩ tình huống của mẹ một chút, con ở đây canh mẹ có được không?” Hoắc Hải Phong vuốt vuốt đầu cậu nhóc, miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười, anh không muốn là cậu nhóc khẩn trương quá mức, loại chuyện này để người lớn nhọc lòng là đủ rồi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, gương mặt anh vốn còn mang theo một tia dịu dàng trong nháy đã trầm xuống, toàn thân phát ra hàn băng, lạnh lẽo thấu xương. Bản thân anh còn không phát hiện, chính mình đang tỏa ra đằng đằng sát khí đi đến phòng làm việc của đám bác sĩ.
Dường như lúc anh đi đường còn mang theo gió lạnh, thời điểm đến văn phòng, đám bác sĩ đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, tựa như học sinh đang chờ bị phê phán, chẳng còn sự cao ngạo ngày thường, ngoan ngoãn như con chim cút nhỏ.