Thấy ông ta như vậy trong lòng anh ta lại thấy buồn cười, nhưng cũng chen lẫn một chút tâm tình khó nói rõ được. Tô Kiến Định khẽ lắc lắc đầu, đến cùng cũng không để chuyện này ở trong lòng. Anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy thời gian hiển thị trên đó đúng là đã không còn sớm nữa, theo lý thuyết với chiều dài quãng đường như vậy, lúc này hẳn là người đã sớm nên đến đây rồi mới phải.
Nghĩ tới đây, anh ta cũng cảm thấy có chút ngồi không yên, đứng lên, qua lại đi rồi hai vòng. Cuối cùng có lẽ không chờ được nữa, Tô Kiến Định cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài cửa. Thế nhưng vừa mới đi tới cửa, đang chuẩn bị đổi giày, đã nghe thấy tiếng xe lái vào từ ngoài cửa truyền đến
Lòng anh ta thoáng chốc buông lỏng, cuối cùng cũng coi như là trở về. Tô Kiến Định khẽ cười, vung tay đáp chiếc chìa khóa xe chỗ huyền quan, thay giầy xong lững thững đi ra ngoài.
Có lẽ công tước Otto cũng đã nghe thấy tiếng xe báo hiệu Tô Quỳnh Thy về, sau khi Tô Kiến Định đi ra được một lát, ông ta cũng ra theo. Thế nhưng khi ra đến nơi ông ta cũng chỉ giơ tay che miệng ho nhẹ một tiếng, không hề đi tới gần bên cạnh xe, biểu hiện trên mặt ông nghiêm nghị, tựa như chuẩn bị làm việc gì đó lớn lao, trọng đại lắm vậy. "Về nhà cảm giác thế nào?" Ý cười trên mặt Tô Kiến Định càng sâu, đây là chuyện riêng của Quỳnh Thy, anh biết bản thân không nên can thiệp quá nhiều. Anh ta vừa hỏi vừa đi tới giúp đỡ mở cửa xe, ôm lấy Tô Hướng Minh từ bên trong xe ra ngoài. Mà tại cửa xe phía bên kia, Tô Quỳnh Thy cũng đã được Hoắc Hải Phong nửa dìu nửa đỡ bước xuống xe. "Cảm giác khá tốt, không khí cũng mới mẻ lắm." Mới từ trong xe đi ra, đầu Tô Quỳnh Thy vẫn có chút choáng váng, nghe thấy anh trai lên tiếng chế nhạo, cô không nhịn được quay đầu, ý cười lan ra cả gương mặt, hài lòng đáp. "Hướng Minh thì sao nào, cảm thấy về nhà có thích không?" Hình như thằng nhóc này lại lên cần thì phải, mới ôm một lát đã có cảm giác mỏi tay rồi. Tô Kiến Định yên lặng âm thầm tự áng chừng một chút, sau đó như phát hiện ra điều gì đó anh ta cúi đầu mím môi cười cười. Xem ra trong khoảng thời gian này hai mẹ con em gái anh được
Hoắc Hải Phong chăm sóc không tồi. "Đương nhiên là thích rồi, nhưng con cũng nhớ cậu lắm!" Hướng Minh vươn tay ôm chầm lấy cổ Tô Kiến Định, cái đầu nhỏ còn làm nũng cọ qua cọ lại cổ anh. Không cần phải nói, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự hài lòng của cu cậu về chuyến đi lần này, quả nhiên là có người nuông chiều, nó mới có dáng vẻ trẻ con đúng nghĩa.
Thật sự là càng ngày càng bộc lộ ra tính nết của trẻ con. Bây giờ suy nghĩ một chút anh ta mới thấy, cái dáng dấp ông cụ non trước kia trên người thằng bé đã sớm không còn sót lại chút gì. "Đi vào trước đi, bên ngoài gió lớn, bệnh đau đầu của Quỳnh Thy đã khá hơn chút nào chưa?" Thấy người ta đứng đó nói chuyện với nhau vui vẻ đến mức quên trời quên đất, công tước Otto căng thẳng tới nỗi cả lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ông ta chắp hai tay ở sau lưng, nắm đấm hết xiết chặt lại buông ra, buông ra rồi lại siết chặt, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Cuối cùng ông ta mới quyết tâm, bước chân hướng về phía trước một bước, xen vào một câu.
Bốn người đang nói chuyện nghe thấy giọng ông ta lập tức dừng lại, quay đầu nhìn sang, rồi nhanh chóng thu lại nét vui vẻ trên mặt, đóng cửa xe lại đi vào bên trong.
Tô Quỳnh Thy vẫn có chút khó tiếp nhận chuyện bỗng dưng có thêm một người ông ngoại. Thế nhưng còn may, cô đã không còn bài xích như lúc đầu mới biết nữa. Tuy rằng trên mặt cô không hề có chút cảm xúc nào, nhưng lúc được Hoắc Hải Phong đỡ, vẫn đi theo phía sau công tước Otto vào trong nhà.
Biệt thự nhà họ Tô vẫn như xưa, mặc dù cô đã rời khỏi đây một quãng thời gian khá dài rồi, nhưng những thứ bài trí bên trong ngôi nhà thế nào, Tô Quỳnh Thy có nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra được. Đứng trong phòng khách, ngâm nhìn bốn phía một lúc, vốn có còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ thấy lại những thứ này thêm lần nữa, thế mà bây giờ lại có thể thu hết chúng vào đáy mắt thể này. Cô có cảm giác bản thân mình như đang nằm mơ vậy, đột nhiên có chút cảm giác mọi thứ xung quanh không chân thực làm. "Bận bịu thời gian dài như vậy, nên tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút đi." Mắt thấy Tô Quỳnh Thy bắt đầu đứng ngày người trong phòng khách, công tước Otto mới vừa ngồi xuống, quay đầu thấy tình cảnh như vậy lập tức vội vã đứng lên. Ông ta chấp tay sau mông, miệng há ra khép lại vô số lần miệng, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu như vậy.
Lời vừa ra khỏi miệng, ông ta đã có cảm giác hơi có vấn đề, rõ ràng là trước đó ông ta còn muốn nói mấy lời để hàn gắn tình cảm, thế mà lời ra khỏi miệng lại biến thành lời như bây giờ, thật là... Một lời khó nói hết.
Ông ta muốn lên tiếng sửa lời nhưng cũng không biết nên nói như thế nào cho phải. Dưới con mắt tràn đầy hy vọng của Tô Kiến Định, công tước Otto hé miệng rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể nào nói ra lời được. Cuối cùng ông ta chỉ có thể kết thúc bằng cách gượng gạo cúi đầu, ủ rũ ngồi xuống ghế sa lông. Lại thêm một ngày nữa ông ta bị cháu gái chối bỏ, khó chịu quá đi mất.
Gặp phải chuyện như vậy, trong chốc lát Tô Kiến Định cũng không biết phải an ủi người ông ngoại kia của mình thế nào, anh ta không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười vỗ vỗ vai Hoắc Hải Phong bảo: "Nhanh đưa Quỳnh Thy lên trên nghỉ ngơi đi, phòng nó ở đâu hẳn cậu vẫn còn nhớ chứ?"
Sau khi khuyến em gái em rể về phòng rồi, Tô Kiến
Định mới làm như không có chuyện gì đi đến bên cạnh công tước Otto, ho nhẹ một tiếng rồi gọi: "Ông ngoại" "Kiến Định, con nói xem có phải Quỳnh Thy cho rằng ông không thích con bé, muốn đuổi con bé đi không?" Hai tay ông ta bụm lấy mặt bày ra dáng vẻ không thiết sống nữa. ngôn tình hay
Những lúc như thế này, lời an ủi hình như cũng không có tác dụng lắm thì phải. Tô Kiến Định bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi một bên cùng với ông ngoại của mình.
Đỡ thấy Tô Quỳnh Thy vẫn còn chưa lấy lại tinh thần lên trên lầu, Hoắc Hải Phong quen cửa quen nẻo đến căn phòng của cô ngày trước, mở cửa ra dẫn cô vào. Căn phòng vẫn giống hệt ngày trước, thậm chí đồ vật bên trong cũng vẫn còn nguyên đó, không có ai động tới.
Trên bàn còn bày một cuốn tạp chí đã xem được một nửa, đầu giường bày đủ mọi vật trang trí nho nhỏ và mấy miếng bánh quy, thượng vàng hạ cám không thiếu thứ gì. Trên ghế salông, gối được gom lung ta lung tung chồng lại một góc. Nếu cô không phải chủ nhân của gian phòng này, phòng chừng khi vừa đi vào cô đã cho rằng mỗi ngày đều có người sinh hoạt trong căn phòng này. "Hóa ra Thy Thy của chúng ta thích xem những thứ này?" Lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn, người bên cạnh đã bước vào phòng tự lúc nào. Anh đứng ở đằng kia, trong tay cầm một quyển tạp chí, bìa ngoài tạp chí là hình ảnh một người mẫu nam ăn mặc mát mẻ nào đó đang nghịch chiếc đồng hồ đeo tay.
Chỉ cần nhìn bìa ngoài tạp chí thôi, đã biết bên trong chẳng phải thứ gì tốt lành rồi.
Tô Quỳnh Thy như bị chú định thân, cả người vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ chưa kịp hoàn hồn. Lúc cô rời đi quá mức vội vàng, nên không nhớ được, trong phòng của mình còn có mấy thứ đồ muốn đòi mạng người ta đến nhường này. Khi trước cô xem nó cũng là vì muốn mua vài thứ đồ cho Hoắc Hải Phong.
Nhưng ai biết ở bề ngoài nhìn vẫn thấy nó như bao tạp chỉ bình thường khác, vậy mà bên trong lại khó coi đến vậy. Trước đó cô mới lật có vài trang, sau đó vì gặp quá nhiều chuyện, thế nên đến cuối cùng, cô lại quên mất sự tồn tại của cuốn tạp chí này.
Thế mà bây giờ cuốn tạp chí ấy lại được đặt trên bàn một cách hiện ngang như vậy, đến cùng là ai đã vào phòng của cô! "Hải Phong, anh nghe em nói này, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!"
Hình như đã quá muộn để nói thêm bất cứ điều gì rồi thì phải, Tô Quỳnh Thy xông về phía trước hai bước, nuốt ngụm nước miếng có chút khó khăn thốt lên! "Em nói đi, anh nghe đây." Hoắc Hải Phong vắt chân ngồi ở trên ghế salông, sau khi đưa tay lên ra hiệu cho Tô
Quỳnh Thy tiếp tục nói, anh bắt đầu lật từng trang của cuốn tạp chí, mỗi lần lật qua một trang còn không quên chậc chậc cảm thán hai tiếng, tựa như vừa thấy được thứ gì đó ghê gớm lắm vậy.
Một quyển tạp chí không dày nhưng chắc chắn cũng không được tính là mỏng, chỉ qua mấy phút sau đã bị anh lật hết.
Vì sốt sắng nên Tô Quỳnh Thy mới nói ra câu đó, nào biết Hoắc Hải Phong lại muốn cô trả lời thật.