Bị Hoắc Hải Phong nhốt trên giường, Tô Quỳnh Thy mặt đỏ bừng, hận không thể tìm nơi chui xuống.
Hồi nhỏ không biết trời cao đất dày là gì mà làm những chuyện đó, bây giờ nghĩ lại không chỉ buồn cười, còn thấy mất mặt, nhưng lại rất hoài niệm. “Ở cạnh anh em muốn làm gì thì làm, nhưng anh không có ở đây thì em phải ngoan một chút, anh không ở bên cạnh em, nhỡ xảy ra chuyện rồi mà anh không được bên em, anh sẽ hận mình cả đời.” Hoắc Hải Phong nhìn đôi mắt cô, nghiêm túc nói. “Em biết rồi, em sẽ ngoan mà, vậy khi nào anh lên máy bay?” Tô Quỳnh Thy ngồi trên giường lén lút nhìn Hoắc Hải Phong, vội cúi đầu, đối với chuyện ngoan ngoan này cô vẫn có chút thiếu tự tin. "Sắp đi rồi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, không là không đợi em nữa.” Hoắc Hải Phong vừa né sang một bên vừa không vui nói với cô, biết rõ tính cô như thế, cô có ngoan hay không chẳng lẽ anh lại không biết.
Thấy anh tránh sang một bên rồi, Tô Quỳnh Thy mới chạy vội vào phòng tắm, lúc Tô Kiến Định gõ cửa đi vào, vừa hay thấy đuôi tóc của cô bay trong không trung, xem ra đã khôi phục lại rồi. “Anh hai sao đến đây sớm vậy?” Hoắc Hải Phong định tìm Tô Kiến Định bàn bạc một chút chuyện đám cưới, mà anh ấy đã đến rồi.
Cũng đỡ cho anh phải chạy đi chạy lại bất tiện, điều khiển xe lăn đến bên sofa, Hoắc Hải Phong vừa rót trà vừa nói: “Chuyện đám cưới với Quỳnh Thy em chuẩn bị tự đi, không làm phiền anh nữa, hôm qua em nghĩ kỹ rồi, vẫn nên tự mình làm mới có lòng, có ý nghĩa, em cũng tin Quỳnh
Thy thích lựa chọn của em hơn.
Tô Kiến Định nghe anh nói xong, suy nghĩ một lúc cũng không nói gì, việc này cũng chỉ xem Hoắc Hải Phong muốn thế nào, nên gật đầu. “Trần Tuấn Tú sao rồi?” Biết hắn sáng sớm không thể tới đây mà không có chuyện gì, Hoắc Hải Phong đưa trà sang hỏi. “Ông ngoại xử lí giúp rồi, cả đời này coi như phế rồi, sống không bằng chất có lẽ còn tốt hơn tình hình hiện tại của nó, tối qua tôi có xem camera giám sát, hai tay hai chân đều đoạn cả rồi, sau này nếu không có người giúp đỡ, làm gì cũng khó khăn.”
Hoắc Hải Phong nghe xong trầm mặc hồi lâu, đúng là anh từng nghĩ rất nhiều cách để bảo thù Trần Tuấn Tú, nhưng loại thủ đoạn mài mòn ý chí của người ta, giết người vô hình như thế này anh còn không nghĩ đến, đúng là gừng càng già càng cay, câu nói này không sai chút nào, xác chết biết đi, sống không bằng chết mới có thể trút được nổi giận của ông. “Dương Minh Hạo đưa đi chưa?” Hoắc Hải Phong sắp phải rời đi, anh phải đảm Hải Phòng không có gì gây nguy hại đến sự tồn tại của Tô Quỳnh Thy, nếu không cho dù hắn rời đi cũng sẽ lo lắng, vừa lo lắng trong nước vừa bận tâm nước ngoài anh không làm được, tránh đến lúc đó phải lo cho cả hai, cả hai bên đều rối cả lên thì tổn thất sẽ rất lớn. “Đưa đi rồi, cùng với Dương Thừa Húc và Trần Mộc Châu, lên máy bay ngay trong đêm qua, tìm bảo vệ đi theo, có camera giám sát 24/24" Nói là thả họ đi, nhưng đối với những người năm đó từng hại anh, làm sao anh có thể yên tâm, không kêu người trực tiếp giết luôn đã xem là tốt rồi. “Vậy thì tốt, hai giờ sau em lên máy bay, anh có đi với em không?” Thực ra bây giờ Tô Kiến Định sang đó sẽ tốt hơn, càng sang sớm càng nắm bắt được nhiều thông tin, thời gian kéo dài ở Hải Phòng cũng đủ lâu rồi, lẽ ra anh ấy nên đi cùng Công tước Otto từ sớm, kéo dài đến bây giờ đã là cực hạn rồi. “Hôm sau sẽ đi, ông ngoại chuẩn bị ở lại Hải Phòng với Quỳnh Thy đợi chúng ta sắp xếp ổn thỏa rồi mới sang, nhưng tôi không yên tâm, tôi ở lại củng cố an toàn một chút, tiện thể chuẩn bị một số thứ rồi mới đi.
Tối qua nói tới nói lui cả một buổi, cũng không thuyết phục được công tước Otto đi cùng mình, Tô Quỳnh Thy thở dài, sức hấp dẫn của cái áo bông lớn hơn tưởng tưởng, ngay cả ông ngoại cũng muốn tranh giành. “Có công tước Otto ở đây em cũng yên tâm, vậy gặp lại ở Mỹ sau.” Hoắc Hải Phong nheo mắt suy nghĩ một lúc, nhìn anh ấy cười, đúng là nếu cả hai người đều đi, Hải Phòng khó tránh sẽ có kẻ lén lút làm loạn, việc này cho dù anh có sắp xếp tốt hơn cũng không ứng phó kịp, nhưng nếu có người giữ ở đây, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. ít nhất cũng chín mươi chín phần trăm không ai dám hấp tấp hành động, số còn lại đến động cũng không dám. “Ừm, đi đường cẩn thận, tôi không tiền nữa. Tô Kiến Định vỗ vỗ vai anh đứng lên, liếc mắt nhìn cửa phòng tắm.
Tiễn anh ra khỏi phòng, Hoắc Hải Phong mới thở dài điều khiển xe lăn đến cửa phòng vệ sinh, bình tĩnh gõ cửa. Quả nhiên bóng đen trên kính đột nhiên sáng trở lại, một lúc sau cửa mở ra. “Nghe hết rồi à? Sao mặt tái vậy, em sợ à?” Anh cũng không biết cô gái này sang đây nghe lén từ lúc nào, chỉ là lúc nãy vô tình liếc sang thấy mới phát hiện cô nghe lén. Chuyện của Trần Tuấn Tú có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là do hắn đáng nhận, đối với loại người này, Hoắc Hải Phong cũng không mềm lòng, càng sẽ không nương tay, cần đánh thì phải đánh, cần làm gì thì phải làm thế, không nể mặt chút nào. “Không nghe được nhiều, vậy lần này chỉ có anh và anh trai sang à, ông nội không đi à?”
Thật ra nghe được cũng không ít, tuy trong lòng hơi run nhưng cô biết nếu không phải cô và Hướng Minh may mắn, sau lưng có nhiều người giúp đỡ như thế không chừng người nằm đó lại là họ. “Sắp đi rồi, chúng ta thay áo quần rồi đi thôi.” Hoắc Hải Phong xoa xoa đầu cô, giọng điệu an ủi.
Lúc ra ngoài phòng bệnh chuẩn bị đi, bạn nhỏ Tôi Hướng Minh đỏ mặt ngại ngùng tiến đến, đi ngang như cua, qua một đêm, Tô Quỳnh Thy cũng không ghi thù nữa, huống gì còn là con trai cô, vui vẻ nắm tay bạn nhỏ xuất phát cùng Hoắc Hải Phong. “Bố, bố đi khi nào mới về?” Ngồi trên đùi anh, Tô Hướng Minh cẩn thận sờ sờ chỗ thạch cao trên chân anh, chơi đến vui vẻ. “Đợi bố sắp xếp xong sẽ về đón chúng ta sang, Hướng Minh ngoan nào, không được đụng thứ trên chân bố!” Tô Quỳnh Thy nắm cổ áo con kéo nó lùi lại, cô bặm môi ra vẻ hung dữ. “Con biết rồi mẹ, con xin lỗi bố, con hứa sẽ không có lần sau nữa!” Bị nhấc lui sau, Tô Hướng Minh cũng không thấy uất ức, chỉ cúi đầu yên tĩnh nhận lỗi, thể hiện sau này không phạm lỗi nữa.