Sau một hồi chạy quanh biệt thự nhà họ Trần khoảng ba vòng, Tô Kiến Định vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lê Quốc Nam đâu. Bên phía nhà họ Tô cũng không thấy có tin tức gì mới. Đúng lúc anh ấy đang định mở rộng phạm vị tìm kiếm thì thấy cách đó không xa có một bóng đen nhảy tót lên tường rồi chạy thoăn thoắt vào bên trong.
Mặc dù ngoài trời đã tối sầm, căn bản không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó nhưng Tô Kiến Định vừa nhìn một cái liền nhận ra được, người đó chính là Lê Quốc Nam.
“Đuổi theo đi. Phải bắt cậu ta ra ngoài bằng được cho tôi!” Không ngờ anh ta lại dám lộ liễu trèo tường đi vào như vậy, thật sự tưởng rằng trong nhà họ Trần không có người hay sao? Tô Kiến Định suýt chút nữa bị sự ngu ngốc đến tận cùng của anh ta làm cho tức chết. Anh ấy dẫn theo một đám người nhanh chóng theo sát Lê Quốc Nam †rèo tường đi vào.
Đẳng sau bức tường chính là vườn hoa. Rõ ràng ban nãy còn nhìn thấy bóng người nhưng giờ đây đã không còn thấy Lê Quốc Nam đâu nữa. Cấu trúc bên trong của tòa biệt thự đã bị Trần Tuấn Tú cải tạo cực kỳ phức tạp.
Với đầu óc của Lê Quốc Nam, chỉ sợ đi vào sẽ nhanh chóng bị lạc được. Tô Kiến Định sai hai người đứng ở bên ngoài canh chừng, hai người khác trông chừng ở đây. Anh ấy còn cố ý giữ lại hai người trốn trong bóng tối theo dõi tất cả, chỉ cần có chuyện không ổn sẽ lập tức báo tin cho Hoắc Hải Phong.
Lúc này, anh ấy mới yên tâm dẫn theo mấy người còn lại đi vào bên trong tòa biệt thự.
Cho dù cấu trúc trong đây rất phức tạp, bầu trời lại tối đen không thể nhìn rõ ràng nhưng may thay Tô Kiến Định đã từng tới đây một lần trước đó. Anh ấy cẩn trọng dẫn người đi vào sâu bên trong, thậm chí còn đã đến trước cửa căn phòng lúc trước Trân Tuấn Tú từng đi vào. Thế nhưng anh ấy vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lê Quốc Nam đâu.
“Thưa chủ tịch, chúng tôi vẫn không tìm thấy cậu chủ Lê. Đã kiểm tra hết một lượt toàn bộ tâng một rồi, chỉ còn lại phía sau nữa thôi!” Bọn họ đã đi tới tận cùng của chỗ này, không hề có cửa sổ. Nếu không phải cả đám người đông như vậy thỉnh thoảng sẽ tạo ra một vài tiếng động gì thì kể cả có người đang đứng trước mặt bọn họ cũng chưa chắc có thể phát hiện ra được.
“Đi tới chỗ khác tìm đi” Đây đã là nơi sâu nhất rồi. Với quãng đường đi phức tạp vừa nãy, chưa chắc Lê Quốc Nam đã có thể tìm tới được chỗ này.
Anh ấy nhất định phải mở rộng phạm vi tìm kiếm mới được. Hai hàng lông mày của Tô Kiến Định nhăn tít lại. Anh ấy vẫn luôn cảm thấy dường như chuyện này không thích hợp cho lắm.
Kể cả Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đều không có mặt ở đây nhưng một nhà họ Trần lớn như vậy không thể nào không có người giúp việc. Bọn họ đã đi vào trong được một thời gian rồi, thế nhưng không có ai phát hiện ra bọn họ.
Biệt thự nhà họ Trần lớn đến mấy cũng chỉ như vậy mà thôi, rốt cuộc những người giúp việc kia đang ở chỗ nào?
“Mau chóng tăng tốc, chia ra hành động. Nửa tiếng sau tập hợp ở phòng khách” Sau một tiếng đồng hồ nữa, nếu như vẫn không thể tìm được Lê Quốc Nam thì bọn họ cũng chỉ có thể ra ngoài tìm người tới giúp mà thôi. Lão già Trân Tuấn Tú này rất quái dị, tự biến nhà mình thành một nơi âm u đáng sợ như vậy.
“Vâng, thưa chủ tịch” Tô Kiến Định mang vào đây bốn người tất cả, nửa tiếng đủ đế bọn họ tìm khắp mọi ngóc ngách trong tòa biệt thự này.
Tâng một chính là nơi đáng nghỉ nhất. Nơi này phức tạp giống như trong mê cung. Tô Kiến Định sờ vào bức tường bên cạnh rồi bật điện thoại lên mượn ánh sáng từ màn hình để quan sát. Anh ấy dựa vào trong trí nhớ hơn người của mình tìm kiếm từng ngã rã.
Cứ tìm kiếm từng chút một suốt nửa tiếng đồng hồ, anh ấy mới có thể kiểm tra hết một lượt từng ngóc ngách. Thế nhưng vẫn không tìm thấy người đâu cả.
Tình hình rất không thích hợp. Anh ấy nhẹ bước trở lại phòng khách chờ đợi một hồi. Năm phút sau vẫn không thấy một ai đi tới chỗ hẹn. Biết là đã xảy ra chuyện, anh ấy vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy những người được giao nhiệm vụ canh giữ ở bên ngoài cũng biến mất không còn dấu vết.
Tô Kiến Định thầm nhủ trong lòng một câu không ổn. Anh ấy nhanh chóng tìm cách tẩu thoát. Đúng lúc đang chuẩn bị trèo tường ra ngoài thì toàn bộ đèn điện trong tòa biệt thự đều sáng bừng lên.
Biết rõ bản thân đã không thể đi nổi nữa, anh ấy lập tức dừng lại toàn bộ động tác rồi quay người trở vê bên trong.
“Chủ tịch Tô thật khí phách. Không ngờ cậu lại tự đi vào đây.” Lúc này đây, bên trong phòng khách không còn trống không nữa vừa nãy nữa. Hai bố con Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đang ngồi trên ghế sofa, cách đó không xa có một hàng vệ sĩ đứng xếp hàng thẳng tắp. Phía trước sofa có mười người nằm la liệt không rõ sống chết, tất cả đều là những người Tô Kiến Định đưa tới. Cùng với đó còn có cả Lê Quốc Nam đang nằm ngay dưới chân của Trần Hiền, hai mắt nhắm nghiền.
“Làm sao có thể giỏi bằng Chủ tịch Trần được. Không biết khi nào Chủ tịch Trần thả người đi?” Quả nhiên cả Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đều có mặt ở đây. Hôm nay đã định trước là không thể đưa người đi được. May là Kiều Loan đã biết hành động của anh ấy, thấy bọn họ đi cả đêm không về như vậy nhất định sẽ báo tin cho Hoắc Hải Phong.
“Sao phải rời đi gấp gáp như vậy hả Tô Kiến Định? Khó có được một ngày cậu chủ động đến nhà họ Trần của chúng tôi làm khách, tôi là người đứng đầu của nhà họ Trần đương nhiên phải tiếp đãi cậu thật tốt rồi. Cậu nói có đúng không hả?” Cả khóe mắt lẫn đuôi lông mày của Trần Tuấn Tú đều ngập tràn mừng vui, ánh mắt cực kỳ khôn khéo.
“Em gái của tôi vẫn đang ở nhà đợi tôi trở vê. Sao Chủ tịch Trần lại phải làm khó tôi như vậy cơ chứ?” Mặc dù đã biết bản thân khó có thể rời đi nhưng chỉ cần vẫn còn một chút hy vọng, Tô Kiến Định sẽ nhất quyết không bỏ cuộc. Anh ấy đi suốt đêm không về, không biết hiện giờ Quỳnh Thy đang lo lắng đến mức nào rồi?
“Haiz, rõ ràng là Chủ tịch Tô tự mình tìm tới, đương nhiên phải ở đây thêm vài ngày mới được rồi!” Vừa mới dứt lời, sắc mặt của Trân Tuấn Tú lập tức biến đổi. Ông ta lạnh lùng ra lệnh cho người đưa Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam đi, những người còn lại thì ném ra bên ngoài. Trông dáng vẻ này của ông ta có vẻ như chẳng hề sợ người khác biết được.
Tô Kiến Định còn chưa kịp làm rõ ngọn ngành mọi chuyện, sau cổ đã bị đánh một cái bất ngờ. Ý thức của anh ấy lập tức trở nên mơ hồ rồi chìm vào hôn mê.
Hai người bọn họ bị đưa xuống tầng hầm, tách ra trói chặt ở trên ghế.
Vất vả lắm mới bắt được Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định, vẻ mặt của Trân Hiền thả lỏng hơn hẳn. Anh ta về nước lâu như vậy nhưng lần này mới thực sự đạt được thu hoạch lớn.
“Đừng có nhốt ở đây, phải mang người ra nước ngoài ngay trong đêm.
Tô Quỳnh Thy và nhà họ Tô không đáng sợ, thế nhưng Hoắc Hải Phong không dễ đối phó như vậy đâu. Cậu tưởng chỉ với một căn hầm bí mật ở dưới đất là có thể che mắt được Hoắc Hải Phong đấy à?” Bọn họ dùng máy bay tư nhân bay về nước là để đưa hai người này đi. Nếu không ông ta đã không bỏ nhiều công sức dụ bọn họ đến đây như vậy. Chỉ cần Hoắc Hải Phong tới đây là có thể dễ dàng tìm ra được người, khi đó bọn họ lấy cái gì ra uy hiếp anh?
“Vâng thưa bố!” Trân Hiền cúi đầu đáp lại rồi bảo đám vệ sĩ khiêng Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định ra ngoài.
Bọn họ ngồi trên máy bay suốt cả một đêm, đến khi trời gần sáng mới đến được địa điểm cần đến. Lúc này đây, Tô Kiến Định cũng bắt đầu lấy lại được tinh thần. Anh ấy khẽ cử động hai tay, vốn định mở mắt thì phát hiện hai mắt của mình đã bị che lại bởi một lớp vải màu đen.
Hai tay của anh ấy bị trói chặt ở sau lưng, hai chân cũng bị trói lại. Toàn thân căn bản không thể cử động được.
Anh ấy khẽ nhúc nhích để điều chỉnh sang tư thế dễ chịu hơn một chút, chợt thấy có vật nặng đang dựa vào vai mình. Anh ấy nhún nhún hai đầu vai rồi nghiêng người sang sờ thử, phát hiện đó chính là Lê Quốc Nam. Anh ấy không lập tức phản kháng mà ngồi yên tại chỗ nghe ngóng tình hình xung quanh, dần xác định được mình đang ngồi trên xe.
Trước mắt chỉ còn lại một mảnh đen kịt, căn bản không thể phân biệt được mình đang ở nơi nào, cũng không biết được thời gian. Mãi thật lâu về sau, Tô Kiến Định mới cảm giác được dường như chiếc xe đã dừng lại, có người mở cửa xe ra đưa Lê Quốc Nam đi mất. Ngay sau đó, anh ấy cảm thấy có một đôi tay chạm vào bên hông mình. Vốn đang định giấy giụa thì cả người đã bị người khác vác lên vai. Tư thế lộn ngược đầu hướng xuống đất này khiến anh ấy cảm thấy cực kỳ khó chịu, bụng dạ quặn lại khiến anh vô cùng buồn nôn.
Thật lâu sau đó, giống như đã trôi qua cả một thế kỷ, Tô Kiến Định mới cảm thấy thân thể nhẹ bâng ngã xuống một chiếc giường. Tấm vải đen che mắt cũng được lấy xuống. Ánh sáng chói lóa ập tới đột ngột khiến hai mắt của anh ấy đau nhức không kịp thích ứng, nước mắt vô thức chảy ra. Một lúc sau, anh ấy mới châm chậm mở mắt.
Dường như anh ấy và Lê Quốc Nam đã bị đưa tới một căn phòng trong một kho hàng nào đó. Căn phòng này có diện tích rất lớn. Giờ đây, anh ấy đang ngồi ở giữa giường, còn Lê Quốc Nam thì nằm cạnh chân anh ấy, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Bốn phía vắng lặng không có một bóng người. Trong căn phòng này chỉ có một cái giường ở chính giữa và một cái ghế ở cách đó không xa. Ngoài ra không còn một thứ gì khác nữa.