“Tuyết Phương à, chuyện con bé Mộc Châu gây ra lần này thật sự quá lớn. Cổ phiếu của nhà họ Trần đã bắt đầu tụt giá rồi. Người trong hội đồng quản trị luôn tạo áp lực cho tôi. Tuy nhờ bà mà Tập đoàn Phước Sơn được như ngày này, nhưng nhà họ Trần không thể trụ được thời gian quá dài”
Động tác của Trần Tuấn Tú lộ ra vẻ ngầm chịu đựng và kiềm chế, trên mặt ông ta là vẻ dịu dàng, cẩn thận vuốt thẳng lọn tóc ướt ở bên thái dương của Vũ Tuyết Phương ra.
“Tuấn Tú à, tôi chưa bao giờ che chở cho con bé. Lần này, ông hãy để tôi buông thả một lần đi. Tôi muốn che chở cho nó.”
Bản thân bà ta cũng không phải người lương thiện gì. Đám cáo già của Tập đoàn Phước Sơn này khó giải quyết như thế nào, bà ta là người rõ nhất. Huống chỉ, bên ngoài còn có Tô Kiến Định nhìn chằm chằm.
Ngoài ra, bây giờ Hoắc Hải Phong còn thò một chân vào nữa. Muốn làm chuyện này trở lại bình thường, e rằng chẳng dễ chút nào.
“Chỉ cần bà muốn, tôi sẽ nghĩ cách.
Tuyết Phương, bà hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi tới công ty đã” Trần Tuấn Tú vuốt khuôn mặt tái nhợt của bà ta. Ông ta ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lộ ra vẻ u tối, nhưng khóe miệng lại luôn nhếch lên.
“Ông có thể giải quyết thì tốt. Nếu như không được thì tôi sẽ đích thân đi nói với mấy lão già kia. Đợi chuyện này êm xuôi, tôi sẽ đi xa nhà một chuyến” Vũ Tuyết Phương ngước lên nhìn Trân Tuấn Tú, trên mặt là vẻ nghiêm trọng, dáng vẻ của bà ta rất nghiêm túc.
Ông ta nhìn Vũ Tuyết Phương một chút, vẻ lạnh lùng và coi thường chợt lóe lên trên gương mặt bình tĩnh kia vẫn bị ông ta nhìn ra. Ở nơi nào đó trong đáy lòng như bị ai bóp chặt, giống như bị cắt thịt vậy. Cảm giác đau nhói dồn dập đang lan nhanh trong lòng.
“Được. Đợi khoảng thời gian này qua đi, bà muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng…”
“Tôi sẽ đi một mình. Ông hãy ở nhà chăm sóc tốt cho Mộc Châu” Vũ Tuyết Phương cắt ngang lời nói của Trần Tuấn Tú. Nói dứt lời, bà ta nhắm hai mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói nhiều, cự tuyệt giao tiếp với người khác.
Trong mắt Trần Tuấn Tú là vẻ buồn bã, ông ta buông hai tay ra, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi. Những lời bàn luận trên mạng càng lúc càng độc ác.
Trần Mộc Châu mở điện thoại di động ra, giống như tự ngược bản thân vậy.
Cô ta đọc tất cả mọi bình luận trên đó.
Trần Mộc Châu còn chưa kịp quay lại để xem ảnh thì một đoạn video hỗn loạn xuất hiện trước mắt. Con ngươi đen nhánh sợ hãi co rụt lại.
Trần Mộc Châu mở ra thì là cảnh trong một căn phòng hỗn loạn, giữa năm người đàn ông xấu xí đột nhiên xuất hiện thân thể của cô ta. Bên dưới video là những bình luận vô cùng ác độc.
Trần Mộc Châu hét ầm lên, sau đó hung hăng ném điện thoại di động trong tay đi. Dùng hai tay để bịt chặt hai tai, thân thể co ro trong góc.
Nhưng hình ảnh trong video vừa rồi vẫn xuất hiện trong đầu, nó khiến ranh giới cuối cùng của cô ta như sắp sụp đổ, sắp phát điên đến nơi. Trân Mộc Châu đập phá tanh bành cả phòng.
Thậm chí, ngay cả cửa phòng vừa mới được sửa xong cũng đổ sập xuống đất một cách nặng nề, như bị một cơn lốc lướt qua vậy. Trong phòng, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Cô ta lảo đảo chạy ra khỏi phòng, tay run run. Trần Mộc Châu ngồi lên xe, đạp hết ga. Cô ta cũng chẳng thèm để ý xem có tông trúng ai hay không, lái xe nhanh như chớp tới nhà kho của năm năm trước.
Lúc trời đã tối hẳn, Tô Quỳnh Thy đang ngâm nga hát và chơi game. Vụ bê bối của Trần Mộc Châu bị tung ra từ lúc xế chiều, nó đã áp chế toàn bộ chuyện về cô. Tô Kiến Định đã khôi phục internet cho phòng này.
Tô Quỳnh Thy đã chịu cảm giác nhàm chán trong thời gian dài, lúc này mới cầm điện thoại di động không buông tay. Thậm chí, ngay cả cơm tối cũng chẳng động tới, hai mắt nhìn chòng chọc vào điện thoại di động.
Thấy cả người cô như sắp tiến vào trong điện thoại di động, cơm tối mà anh bưng lên cũng đã nguội tanh, Hoắc Hải Phong “hừ” một cái ngồi xuống mép giường. Tô Quỳnh Thy không hề phát hiện ra nguy hiểm đang tới gần, vẫn hết sức chuyên chú vào trò chơi.
Thậm chí, cô còn chẳng thèm quan tâm tới tin tức về vụ bê bối của Trần Mộc Châu mà mình thấy trước đó.
“Cơm tối cũng không ăn, cô muốn ở lại bệnh viện mấy hôm nữa à?” Giọng nói lạnh như băng, cộng thêm ngữ điệu đều đều khiến Tô Quỳnh Thy giật nảy cả mình. Cô run lên một cái, trong điện thoại di động truyền tới âm thanh kết thúc trò chơi.
Tô Quỳnh Thy nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này với ánh mắt oán hận.
Sau đó, cô nhận bát cơm từ trong tay Hoắc Hải Phong, hung hăng và hai miếng: “Anh trai tôi đâu? Qua đây từ lúc nào thế?” Đã hơn một ngày không thấy Tô Kiến Định rồi. Mấy hôm nay đều là Hoắc Hải Phong ở đây. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ phát bệnh mất. Tối qua, Hướng Minh cũng bận chuyện gì đó nên không tới, trong căn phòng này chỉ có mình cô và Hoắc Hải Phong.
“Sao vậy? Lớn thế này rồi mà còn cần gọi phụ huynh à?” Anh lại bưng bát canh mà lát nữa cô phải uống lên, lời nói thốt ra từ trong miệng rất độc.
Hành vi và lời nói hoàn toàn trái ngược nhau, không vặn vẹo không được.
“Chủ tịch Hoắc, chẳng lẽ Tập đoàn Sunrise của anh không có chuyện gì để làm sao? Sao suốt ngày anh ở trong bệnh viện vậy? Chẳng lẽ không cảm thấy bưồn chán à?” Tô Quỳnh Thy nghiến răng nghiến lợi hỏi. Cô nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt to tròn mở hết cỡ, mặt lộ ra vẻ hung hăng.
“Đúng là không có việc gì để làm cả. Hơn nữa, anh trai em đã đích thân giao phó em cho tôi. Đương nhiên tôi phải chăm sóc cho em thật chu đáo rồi” Hoắc Hải Phong nói với vẻ nghiêm túc.
Vào xế chiều hôm nay, sau khi hình ảnh và video được tung ra, anh biết đã đến lúc Tô Kiến Định bắt đầu thực thi kế hoạch rồi. Nhà họ Trần chắc chắn sẽ liều mạng phản kích. Anh ấy sẽ phải bận rộn trong một thời gian khá dài. Vì thế thời gian của anh còn rất nhiều.
“Hơn nữa, có một số chuyện cần phải làm sáng tỏ.”
Hoắc Hải Phong nói, sau đó tiến tới nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Tôi và Trân Mộc Châu chưa từng kết hôn. Ông tự ý đính hôn cho tôi, thứ mà Trần Mộc Châu luôn nhắm đến là cái danh vợ chưa cưới của cậu chủ nhà họ Hoắc. Em không thể đổ oan cho tôi được. Tôi vẫn luôn giữ vị trí mợ chủ nhà họ Hoắc lại cho em”
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng xoẹt qua hai lỗ tai, hơi thở ấm áp, ướt át phun vào tai khiến khuôn mặt của cô đỏ bừng. Lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên, lỗ tai trở nên cực kỳ mẫn cảm. Toàn thân Tô Quỳnh Thy nóng lên, nóng tới mức cô cảm thấy choáng váng cả đầu óc.
Cô đã lập gia đình, đã có con. Bây giờ còn là một người mất trí nhớ. Tô Quỳnh Thy đã không nhận ra Hoắc Hải Phong nữa rồi, đã lập gia đình, lập gia đình, lập gia đình…
Cô cố gắng thôi miên bản thân, lặp đi lặp lại trong đầu câu kia mới miễn cưỡng đè nén cảm giác rung động trong lòng xuống.
“Lễ nào, tình cảm nhiều năm của tôi và em không bằng tình cảm năm năm của em và Lê Quốc Nam sao?” Thấy Tô Quỳnh Thy dần dần tỉnh táo lại, Hoắc Hải Phong vẫn chưa từ bỏ hỏi thêm một câu, sau đó mới ngồi thẳng người dậy, cách xa cô một chút.
“Anh Hoắc à, anh cần tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa? Tôi đã không nhớ chuyện lúc trước nữa rồi. Tôi đã chẳng nhớ chút gì về tình cảm nhiều năm mà anh vừa nói. Tôi chỉ nhớ bây giờ tôi đã kết hôn, đã có con. Cuộc sống của tôi rất hạnh phúc. Anh đang quấy rối tới cuộc sống hiện tại của tôi đấy. Nhà họ Tô không chào đón anh!”
Tô Quỳnh Thy nói với vẻ mặt bình tĩnh, không ăn cơm nữa mà quay người vào bên trong, tỏ rõ thái độ không thèm quan tâm tới người kia nữa.
“Lẽ nào em thực sự thích Lê Quốc Nam đến vậy ư? Tôi kém anh ta ở điểm nào? Tất cả những thứ anh ta có thể cho em, tôi cũng có thể cho em được.
Thứ anh ta không thể cho tôi cũng có thể cho em. Tô Quỳnh Thy, em hãy mở †o mắt ra mà nhìn cho rõ, tôi mới là người phù hợp nhất với em” Anh hung hăng bắt cô quay đầu lại, trong con ngươi đen như mực là hình ảnh phản chiếu vẻ mặt kinh hãi của Tô Quỳnh Thy.
“Anh định tốn bao nhiêu thời gian ở bên cạnh tôi? Anh Hoắc, anh là chủ tịch của Tập đoàn Sunrise, chỉ cần vung tay lên một cái thì thiếu gì phụ nữ muốn bò lên giường của anh. Cần gì phải để tâm tới người phụ nữ đã lập gia đình như tôi. Anh như thế này, ông cụ Hoắc có biết không?”