Trong văn phòng chủ tịch, Hoắc Hải Phong đã mở mắt ra, năm năm trời không có tiến triển, giờ phải nhân lúc Tô Kiến Định xuất hiện tạo nên kích thích cho người nào đó, chắn hẳn là sẽ có phát hiện không nhỏ đây.
“Cốc cốc cốc.’ Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng của Lâm Tiến Quân: “Thưa chủ tịch, TQT đã có động tác rồi” “Vào đi” Hoắc Hải Phong bóp bóp trán, giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi rã rời.
Lâm Tiến Quân sải bước đi vào: “Cuối tuần này anh sẽ cử hành một bữa tiệc tại biệt thự nhà họ Tô cũ.
Chính thức tuyên bố với toàn thành phố Hải Phòng rằng tập đoàn nhà họ Tô đã trở về. Nghe nói vợ con của cậu cả Nam cũng sẽ xuất hiện, đã có thiệp mời rồi.” Anh ta nói rồi đưa một tấm thiệp màu đen điểm vàng kim cho Hoắc Hải Phong, cái này rất phù hợp với thẩm mỹ của Tô Kiến Định.
Hoắc Hải Phong cầm lên rồi nhìn thoáng qua: “Đi chuẩn bị một chút đi. ” Tô Kiến Định đã về lâu như vậy rồi nhưng tổ chức tiệc lại phải đợi cuối tuần, thâm ý trong đó không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Trong đầu Hoắc Hải Phong toàn là chuyện liên quan tới Tô Kiến Định, anh không thể không thừa nhận rằng từ nhỏ đến lớn mình chưa từng thắng được người đàn ông này.
Tô Kiến Định thật sự rất xuất sắc, năm xưa khi tập đoàn nhà họ Tô xảy ra chuyện mà Tô Kiến Định vẫn còn ở đây thì mọi chuyện đã không tới nông nỗi này.” Nghĩ thì nghĩ, nhưng vì Hoắc Hải Phong muốn để trống thời gian đi dự tiệc nên anh lại bắt đầu làm việc.
Lúc này Tô Quỳnh Thy vẫn còn đang nằm trên giường ngủ bù, trời đã tối thật lâu thì cô mới ngáp một cái rồi đi xuống lầu.
Lê Quốc Nam đã chờ Tô Quỳnh Thy dưới lầu từ sớm, Tô Hướng Minh là một cậu bé rất tự lập, bây giờ cậu bé đã ăn tối xong rồi, đang ngồi nói chuyện với Tô Kiến Định.
“Em Thy này, anh Định nói ngày mốt sẽ tổ chức tiệc ở nhà. Sau này TQT sẽ chính thức bước chân vào thị trường Hải Phòng, đến lúc đó em có muốn ra mặt cùng anh không?” Lê Quốc Nam chờ Tô Quỳnh Thy nãy giờ, anh ta cười tủm tỉm nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
“Em không ra mặt đâu, em mới lén lút đi về mà giờ lại còn gióng trống khua chiêng xuất hiện trước mặt mọi người thì ngày hôm sau cả thành phố Hải Phòng này đều dậy sóng mất”
Tô Quỳnh Thy uống một ngụm nước trái cây để trên bàn, cô cảm giác cả người mình tỉnh táo hơn hẳn rồi mới ngồi xuống ghế. Tô Quỳnh Thy ôm lấy Tô Hướng Minh rồi chôn đầu vào lòng cậu bé hít một cái, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác của cô mới có thể chuyển động được.
“Khó chịu thì cứ ngủ tiếp đi, tỉnh lại làm gì?” Tô Kiến Định xoa đầu Tô Quỳnh Thy rồi nhíu mày, anh ấy nhìn thấy cô như thế này thì cảm thấy rất đau lòng.
Mỗi lần về nước đều phải khó chịu một lúc lâu, vậy mà cô bé này còn rất cậy mạnh, không chịu nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ sắc mặt tái nhợt xanh xao cả rồi.
“Không ngủ được nữa, anh đừng lo lắng, đây chỉ là bệnh cũ thôi, không có chuyện gì đâu.” Tô Quỳnh Thy ôm con trai, để cậu bé ngồi trên đùi mình, cô vừa xoa đầu Tô Hướng Minh vừa nói.
“Em Thy à, đây chính là do thể chất em quá kém, chờ qua một thời gian nữa anh sẽ cho em một đơn thuốc dược thiện, để dì giúp việc hầm cho em ăn, ăn một tháng là chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.” Lê Quốc Nam kéo tay của Tô Kiến Định ra rồi đứng sau lưng Tô Quỳnh Thy, anh ta đưa tay giúp cô mát xa đầu và bả vai.
“Em biết anh Nam là tuyệt nhất mà, quả nhiên là không có phí công học y.” Tô Quỳnh Thy vừa hưởng thụ sự phục vụ của Lê Quốc Nam, vừa uống nước trái cây. Cô cười rất vui vẻ như một con mèo con mới ăn vụng vậy.
“Không muốn xuất hiện cũng không sao, dù sao thì anh cũng không hề có ý để cho em bại lộ trước mặt người khác nhanh như vậy. Chờ thêm mấy ngày nữa, sức khỏe của em tốt hơn trước thì anh sẽ đưa em đi nông trại chơi một lúc rồi về” Tốc độ nói chuyện của Tô Kiến Định không nhanh không chậm, trong giọng nói mát lạnh ôm lấy một chút dịu dàng, như cầu vồng sau cơn mưa vậy.
Tô Quỳnh Thy có hơi sửng sốt, cô nhìn Tô Kiến Định rồi hỏi: “Em không thể ở trong nhà ạ? Dù sao thì chẳng có ai đi lên lầu hai cả, em ở trong phòng mình cũng được, khóa cửa lại rồi em tự chơi, như thế cũng đâu có sao.”
Tô Quỳnh Thy nhìn Tô Kiến Định, cố gắng nháy mắt với vẻ đáng thương. Cô cũng biết cái nông trại kia, phải đi xe tận bốn tiếng đồng hồ, vất vả lắm mới về nhà nên cô cũng chẳng muốn bôn ba bên ngoài.
“Nếu em không thấy buồn thì anh cũng không có vấn đề gì. Chỉ là ngày đó sẽ rất ồn ào náo nhiệt, nếu em muốn xuống thì nói cho anh, anh sẽ dẫn em đi một vòng rồi lên cũng được, không cần phải quá căng thẳng”
Tô Kiến Định bật cười, thật ra không cần phải căng thẳng như vậy, cho dù Tô Quỳnh Thy có xuất hiện trước mặt mọi người thì cũng không quan trọng. Anh ấy có năng lực khiến cho Tô Quỳnh Thy không nhìn thấy tất cả những thứ cô không muốn thấy.
“Vâng, em biết rồi” Tô Quỳnh Thy chuyển mắt qua nhìn Tô Hướng Minh, cậu bé đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi cô, mặc cho cô dày vò nhào nặn cũng không hề có chút không vui nào.
Tô Quỳnh Thy híp mắt lại, sao con trai cô lại ngoan đến thế cơ chứ: “Hướng Minh, chúng ta về rồi thì có phải là nên nghĩ tới việc cho con đi học không!” Hàng lông mi vừa dài vừa cong của Tô Hướng Minh tạo thành một bóng râm xinh đẹp dưới ánh đèn, khiến cho Tô Quỳnh Thy rất ghen tị.
“Mẹ ơi, con có thể đi học tiểu học luôn không ạ?” Tô Hướng Minh vặn tay, vẻ mặt của cậu bé có chút bồn chồn.
Nhà trẻ đối với Tô Hướng Minh mà nói thì quá đơn giản, khiến cho cậu bé chẳng hề có chút hứng thú nào cả.
“Sao Hướng Minh lại muốn học thẳng lên tiểu học chứ, bây giờ con mới năm tuổi, năm tuổi là tuổi chơi. Khi mẹ năm tuổi thì vẫn còn ở nhà chơi búp bê kia kìa!” Tô Quỳnh Thy sờ lên mái tóc mềm mại của con trai, cô vui vẻ tới nỗi híp mắt lại.
“Mẹ ơi, những thứ mẫu giáo dạy đơn giản quá, con đã học xong kiến thức lớp một rồi” “Thật vậy ư, Hướng Minh của chúng ta giỏi quá!” Tô Quỳnh Thy xoa Xoa gương mặt non nớt của Hướng Minh rồi mở lời khen ngợi.
“Đó là điều đương nhiên, con là người sẽ bảo vệ mẹ khi lớn lên cơ mà, tất nhiên là con phải giỏi một chút rồi” “Nhưng mẹ không muốn Hướng Minh của mẹ quá mệt mỏi.” Tô Quỳnh Thy nói với vẻ buồn bã.
“Không mệt, sau này con sẽ trở thành người giỏi nhất, xuất sắc nhất để bảo vệ mẹ và cậu, còn có chú Nam nưa.
“Đó là một chuyện rất cực khổ” Tô Quỳnh Thy có chút không nỡ, cô cảm thấy mình không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn. Cô không muốn để cho con trai mình chịu bất cứ uất ức gì, cô không muốn để cho Hướng Minh phải mệt mỏi vất vả.
Đây có lẽ là ví dụ điển hình của câu nói mẹ chiều con hư đây.
“Hướng Minh không sợ, con sẽ rất cố gắng, rất chăm chỉ” Cuộc đối thoại của hai mẹ con khiến cho Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam nghe mà bật cười, nhưng trong mắt hai người cũng dần có ánh nước nổi lên.
Cậu bé Hướng Minh này quá ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thấy đau lòng.
Tô Kiến Định đưa tay ôm Tô Hướng Minh lại rồi xoa đầu của cậu: “Hướng Minh đã giỏi hơn cậu khi còn bé nhiều lắm rồi, cậu cũng không muốn Hướng Minh quá mệt mỏi. Chẳng lẽ Hướng Minh không muốn có bạn thân sao?” “Cháu không mệt, cháu không muốn đi nhà trẻ, mấy đứa bé trong đó còn chẳng nghe hiểu cháu đang nói cái gì.
Tô Hướng Minh uể oải cúi đầu xuống rồi tựa vào ngực Tô Kiến Định, hiếm khi nào cậu bé thể hiện trạng thái này ra ngoài.
“Đó là do Hướng Minh của cậu thông minh quá đó, nhưng trường mẫu giáo mà cậu chọn cho Hướng Minh cũng có những cô cậu bé giống Hướng Minh, họ đều rất thông minh” Tô Kiến Định thở dài, vẻ mặt của anh ấy có chút nặng nề: “Hướng Minh à, cho dù là cậu đây thì cũng cần có bạn bè”