"Không biết ngài Yaren gióng trống khua chiêng đến đây là vì chuyện gì? Hơn nữa còn mang nhiều vệ sĩ thế này, người ngoài không biết sẽ tưởng rằng ngài muốn đối phó với tôi đấy!" Tô Kiến Định giả vờ như không biết chuyện gì, đứng lên tiến tới.
Anh ta cũng không thèm để ý là đảm vệ sĩ này đang nghĩ gì, đặt mông ngồi xuống một bên và đưa tay rót một ly nước sau đó đưa tới.
"Kiến Định cứ nói đùa. Chỉ là một thời gian trước tôi bất ngờ xảy ra chút chuyện nên có chút phản ứng hơi quá mà thôi. Lần này tới đây chủ yếu là để thăm cậu và bố một chút, trở lại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đến công ty một lát, dù sao nơi này cũng là nơi mà trước đây tôi từng làm việc, ít nhiều gì cũng có một chút kỷ niệm. Tôi chỉ đi dạo một lát rồi sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền đến công tác của cậu, trở về tiếp tục cố gắng đi!"
Yaren cười híp mắt vỗ lên bả vai của Tô Kiến Định một cái, mới nhìn thì đúng là giống như anh ta thật sự chỉ tới thăm nơi này một chút vậy, thậm chỉ chờ Tô Kiến Định trở lại chỗ ngồi, anh ta còn giả vờ như thật, đứng lên sờ bên trái một cái nhìn bên phải một chút, giống như đúng là có chút nhớ nhung.
"Trước đây ngài Yaren cũng làm việc ở đây à?" Một con người to đùng ở chỗ này, bên cạnh còn có một đám vệ sĩ cao lớn vạm vỡ, cho dù Tô Kiến Định ngây ngốc cỡ nào thì anh ta cũng không thể yên lặng làm việc trong tình huống này được.
Anh ta dứt khoát ném cây bút trong tay lên bàn, dựa vào ghế khoanh tay trước ngực, câu được câu không trò chuyện.
"Trước kia nơi này đúng là văn phòng làm việc của tôi, lúc ấy tôi mới vừa lên làm Phó tổng giám đốc, cũng coi như là một cột mốc quan trọng trong việc kinh doanh của tôi cho nên tôi mới đặc biệt nhớ căn phòng làm việc này" Lấy một quyển sách từ trên giá sách xuống, Yaren vừa xem vừa nói.
"Vậy đúng là tôi và ngài Yaren cũng có duyên đấy, nhưng mà..."
"Đã tới thì sao không đi tìm bố trước hết đi theo bố." Tô Kiến Định còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, Công tước Otto đi vào với khuôn mặt không cảm xúc, trong nháy mắt cắt đứt lời anh ta.
"Hôm nay bố ở công ty à, đúng là chuyện hiếm thấy. Nếu như bố đã nhiệt tình mời mọc thì tất nhiên con cũng không dám không nghe. Kiến Định tiếp tục cố gắng làm việc đi nhé!" Yaren giơ giơ tay, mỉm cười giống như một người cậu bình thường, không có một chút nguy hiểm nào vậy.
Mang Yaren rời khỏi phòng làm việc, trước khi đi Công tước Otto còn đứng ở cửa chần chờ một hồi và chớp chớp hai mắt ra hiệp cho Tô Kiến Định.
Lúc này mới họ nhẹ tồi rời đi, hai tay chống gậy và chầm chậm bước từng bước đi về phía trước, nhưng mà lúc bọn họ đi, hình như Yaren đi trước một chút, cả đoạn đường Công tước Otto đều hơi khom người cúi đầu, nhìn qua rất giống như một người giúp việc già vậy.
"Lần này chuẩn bị làm ẩu đến khi nào thì đi?" Hàng năm hai cha đều không gặp nhau được mấy lần, bình thường miễn cưỡng tụ tập một chỗ thì từ đầu đến cuối cũng chẳng nói chuyện bao nhiêu, nhưng suốt dọc đường Yaren đều cười híp mắt, người bình thường nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy đứa con trai này là một đứa con tốt tính, nhìn lại Công tước Otto thì ngược lại, nói chuyện nhạt nhẽo, giọng nói cũng có chút lạnh lùng, chỉ cần nhìn cũng biết là không dễ chọc, hơn nữa tính khí còn khó chịu.
"Lần này con định ở lại nửa năm mới đi, nếu như bố hoan nghênh thì thật ra con càng thích ở nhà." Trong khi nói chuyện thì bước chân của anh ta đột nhiên chậm lại, hai tay vịn hờ sau lưng Công tước Otto, hơi hơi khom người giống như đang che chở ông ta, nhưng lại không muốn để cho cha mình biết vậy, khác là hiếu thảo.
"Chắc hẳn con đã biết là bố muốn làm gì, với bản lĩnh và năng lực của con hiện giờ, chắc là gia tộc Otto cũng chẳng có bao nhiêu sức hấp dẫn đối với con, rốt cuộc lần này con trở về là muốn làm gì? Con có liên quan đến cái chết của Bích Ngọc đúng không?
Hất tay của anh ta ra, Công tước Otto đứng thẳng người, hai mắt lấp lánh nhìn anh ta, ông ta hy vọng có thể phát hiện một chút gì đó từ trong ánh mắt anh ta.
Nhưng lần này ông ta tính sai rồi, từ đầu đến cuối cảm xúc của Yaren đều giống như là một người máy vậy, mặc dù mỉm cười nhẹ nhàng và ấm áp nhưng trong mắt không có một chút cảm xúc nào, giống như không có linh hồn vậy, khả năng khống chế cảm xúc tương đối hoàn mỹ.
"Cái chết của em Bích Ngọc không liên quan gì đến con. Bố nên tin tưởng con mới đúng! Lần này con trở về cũng không phải muốn tranh cướp gia tộc Otto với Tô Kiến Định, cha cứ việc yên tâm đi, con sẽ tự giành lấy những thứ mình muốn."
Yaren cúi đầu theo sát sau lưng Công tước Otto, tóc mái hơi rủ xuống che giấu phần lớn ánh mắt của anh ta, ngay tại một góc độ mà không ai nhìn thấy, khóe miệng Yaren nhẹ nhàng thoáng qua một nụ cười độc ác.
"Những gì mà con đáng được nhận thì khi con thành niên bố đã cho con cả rồi, những thứ đó bao gồm cả quỹ tương lai, tiền dưỡng lão của mẹ con, còn có tiền vốn để con gây dựng sự nghiệp, con còn dựa vào đâu mà muốn tư cách vào ở trong nhà này?" Công tước Otto nhìn nụ cười không có một chút sơ hở nào của anh ta mà chỉ thấy toàn thân đều lạnh lẽo, hình như ngay từ đầu ông ta đã tính sai một số chuyện...
"Đúng là bố đã cho con không ít thứ, cho nên lần này trở về, nguyên nhân quan trọng nhất chính là sớm trả lại toàn những thứ mà mấy năm trước bố đã cho con, con không có hứng thú đối với Gia tộc Otto, nhưng nếu như bố có thể đưa ra Tập đoàn Otto, con cũng không thể đảm bảo là sau này mình có hứng thú hay không, dù sao chỉ có một tên Tô Kiến Định thì còn chưa đủ để con để trong lòng!"
Yaren đỡ Công tước Otto ngồi xuống rồi sau đó tự mình rót một ly trà, vừa nếm thử một hớp vừa cười vừa nói.
"Đã nghĩ xong phải làm sao để đối địch với bố chưa? Mặc dù bố đã già rồi, không dễ dàng hành động như mấy người tuổi trẻ như con, nhưng nếu như con muốn đối phó với Kiến Định, chắc chắn bố sẽ là người đầu tiên không tha cho con!" Vẻ mặt của Công tước Otto không có một chút cảm xúc nào, ông ta nhìn Yaren giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
"Trên đời làm gì có chuyện gì có thể chắc chắn một trăm phần trăm hả bố, bố cũng không nên khẳng định như thế, lỡ như xuất hiện vấn đề gì thì có khác gì tự vả vào mặt mình chứ?" Từ đầu đến cuối Yaren không sợ Công tước Otto, anh ta ngồi trên ghế sô pha, khống chế vẻ mặt tương đối nghiêm túc, trên môi vẫn luôn duy trì nụ cười nhẹ nhàng.
"Trong vòng ba ngày cút ra khỏi nhà cũ cho bố, nếu như con không đi, chắc hẳn con cũng không muốn nếm thử thủ đoạn của bố lần thứ hai!" Dã tâm của đứa con trai lớn quá lớn, trong lòng lại táo bạo, độc ác, một khi Gia tộc Otto bị anh ta nằm trong tay, mặc dù đúng là có thể phát triển sản nghiệp của gia tộc tốt hơn nhiều nhưng chỉ cần có chút vấn đề nhỏ thì gia tộc suy sụp còn nhanh hơn gia tộc