Thật đúng là một cô gái nhỏ thú vị, ở nhà vẫn là một đứa trẻ con, nhìn qua thì cô ấy là một người có lòng can đảm rất lớn nhưng thực chất chỉ là một người nhát gan, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại về chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, quanh đi quẩn lại suy nghĩ mà không để ý thấy trời đã ngå tối.
Mấy ngày hôm nay Hoắc Hải Phong đều về nhà rất đúng giờ, khi trời vừa mới ngả tối, anh đã về đến nhà.
Mặc dù Tô Quỳnh Thy bị “Ông cậu” đột nhiên từ đâu chạy đến là cho bực mình, nhưng do đêm qua không ngủ đủ giấc, cô vẫn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, có cảm giác như cô đã ngủ một mạch đến khi mặt trời xuống núi, lúc Hoắc Hải Phong trở về mới mơ mơ màng màng dụi dụi mắt thức dây.
“Làm thế nào mà có thể ngủ một mạch đến bây giờ mới thức dậy?” Khi quay về phòng mới biết được cô gái nhỏ này ngủ nguyên một ngày, Hoắc Hải Phong có chút đau lòng lại có chút vui vẻ, làm sao có thể ngủ trong một khoảng thời gian dài đến như vậy chứ, cũng không biết đã ăn chút gì chưa, thật là...
"Đều do Tinh Hòa tối qua không ngủ được nên em mới như vậy! Em không còn chút sức lực nào nữa rồi... Không dậy được!” Mang theo tiếng khóc nức nở bước ra, Tô Quỳnh Thy có chút khó chịu chuyển động chân tay, cảm giác sau khi ngủ dậy chính là cả người một chút sức lực cũng không có, khó chịu muốn chết.
Hoắc Hải Phong lúc này cũng đã chuẩn bị xong, ôm cả người cô ngồi xuống, bể người trong lòng đưa vào nhà vệ sinh để rửa mặt, lại một mạch ôm xuống tầng, xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn đã sớm hóp lại, cuối cùng bị cảm giác đau lòng chiếm lấy.
“Lần sau nếu Hoắc Tinh Hòa còn quậy phá cứ gọi anh thức dậy là được rồi, không cần phải một mình gánh vác như vậy, anh sẽ đau lòng” Sờ sờ gương mặt của cô gái nhỏ, Hoắc Hải Phong giúp cô chỉnh lại đầu tóc, không quan tâm bạn trẻ Tô Hướng Minh còn đang ở trước mặt, ôm cô vào trong lòng tự mình đút cho cô ăn.
Đến mức cả Tô Quỳnh Thy còn cảm thấy ngại ngùng, vặn vẹo quay đầu, tránh né chiếc đũa của anh, với tay vội vàng cầm lấy bát đũa bên cạnh, gương mặt vừa đỏ vừa nhăn nhó đứng dậy ngồi sang bên cạnh, cúi đầu tự mình ăn cơm.
Hoắc Hải Phong cười cười nhưng cũng không có ép buộc cô, một bên vừa ăn cơm, vừa quan sát động tác của cô.
Đối với Tô Quỳnh Thy mà nói thì bữa cơm này có thể nói giống như bị hành hạ, bên kia Hoắc Hải Phong cùng với Hướng Minh nhìn chằm chằm cô, miễn cưỡng, khó khăn lắm mới có thể ăn no bụng.
Cũng không chờ bọn họ đang định nói chuyện gì, “Bịch, bịch bịch” chạy nhanh lên trên lầu, đỏ mặt nằm bò trên giường, đến giờ vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Hoắc Hải Phong khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu nhỏ của Hướng Minh rồi ra hiệu cho cậu dọn dẹp trên lầu, đuổi theo Tô Quỳnh Thy cùng đi lên.
Trở lại phòng ngủ thấy tư thế của cô gái nhỏ, anh có chút buồn cười cũng như lại lo lắng cô buồn bực mà làm hại mình, anh cười cười bước lên kéo người kia đang nằm trên giường ôm vào lòng mình, nói: “Ngại ngùng cái gì chứ, Hứa Minh sẽ sớm quen thôi, em như vậy ngược lại có thể khiến thằng bé chê cười em.”
“Hoắc Hải Phong! Hứa Minh vẫn là một đứa trẻ con, anh làm sao có thể, có thể làm cái trò này trước mặt thằng bé như vậy chứ! Em chính là mẹ nó, em không cần thể diện sao!” Cô gái nhỏ thở mạnh một tiếng, hai tay ôm trước ngực, đầu uốn éo ra vẻ bản thân đang rất không vui.
Người đàn ông nhìn biểu hiện của cô không thể ngăn được suy nghĩ muốn chọc ghẹo, nhưng cô gái nhỏ này bây giờ còn đang nổi nóng, nếu bây giờ anh làm ra chuyện gì đó, không dễ dàng mà dỗ được.
“Được, được, được, tất cả là anh sai, tuyệt đối sẽ không có lần sau, còn lần này hãy tha thứ cho anh được không?” hôn nhẹ lên gương mặt của cô gái nhỏ, Hoắc Hải Phong nhìn cô cười tủm tỉm, trông mắt tất cả chỉ chứa đựng hình ảnh của cô.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, buổi tối thời gian trôi qua rất nhanh, nô đùa đến quá nửa đêm, Tô Quỳnh Thy thở phì phò, mỗ hội ẩm ướt làm tóc dính vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên trên mặt đỏ ửng vẫn chưa có hết.
“Ngày mai đi đến công ty với anh được không, dẫn em đi làm quen với đường phố, để cho em trước tiên làm quen với mấy người vợ của các tổng giám đốc.” Biết được cô gái này không thích xuất đầu lộ diện, mặc dù anh cũng rất muốn đem cô giấu đi mãi mãi chỉ có một mình anh biết, nhưng một thời gian dài không ra ngoài, không gặp mọi người, trạng thái như vậy thật sự không ổn, nếu như có thể, anh càng hy vọng cô gái nhỏ này giống như trước đây, chơi
đùa ầm ĩ.
“Được thôi, chỉ là nói đến công ty, em có chuyện muốn nói với anh một chút. Nói tới đây, Tô Quỳnh Thy đột nhiên có tinh thần trở lại, hai tay khoanh lại trên ngực Hoắc Hải Phong, ánh mắt trong suốt phát sáng nhìn anh, đôi môi hồng hào hơi mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, từ trên cổ kéo dài xuống, trong lòng anh có một ngọn lửa nóng nhưng lại phải kiềm chế lại ở trong lòng.
“Chuyện gì mà bảo bối của anh muốn nói lúc này vậy?” Hoắc Hải Phong nhắm mắt lại hai tay ôm lấy người kia vào trong lồng ngực, âm thanh khàn khàn.
“Đừng đùa nữa!” Tô Quỳnh Thi tức giận kéo hai tay đang vuốt ve bên hỗ mình, đứng dậy nói tiếp: “Lúc sáng ngày hôm nay em đi dạo ở trong sân gặp được một người đàn ông, nói là cậu của em, em không thể khẳng định đó là người cậu nào, ông ấy giống như biết em, rồi hỏi em có phải người nhà họ Tô không, em có nói chuyện với ông ta một lúc, sau đó ông ta bỏ đi...”
Càng nói Tô Quỳnh Thy suy nghĩ càng mơ hồ, người cậu trên danh nghĩa này đến đây chẳng lẽ chính là muốn xác minh cô là ai sao?
“Quỳnh Thy ngoan nhé, chuyện này tạm thời em đừng có hành động gì, về sau hãy cố gắng tránh mặt người này đi, không cần phải gặp làm gì.” Vô duyên vô cớ có một người đi đến tự nhận là cậu của cô, ai mà biết được có phải làm chuyện xấu hay không, ở thời điểm chưa có gì rõ ràng, vẫn nên cố gắng tránh mặt.
Thay vì làm việc, trong phòng làm việc của nhà chính, Công tước Otto đang cùng với Tô Kiến Định hai người ngồi trên ghế nói chuyện.
“Sau khi Yaren trở về, áp lực của con lớn hơn rất nhiều, Kiến Định, anh ta lần này trở về có thể là nhắm đến vị trí chủ gia đình này, mấy năm nay ông không có quản lý anh ta, anh ta bây giờ trở thành cái hình dạng gì, ông cũng không có biết rõ, lần này ông không giúp được con nhiều.”
Ngữ điệu của công tước Otti đơn giản, rõ ràng nhưng nặng nề, hoàn toàn không có bình tĩnh và lạnh lùng giống như lúc nói chuyện với Yaren trước kia.
Lông mày Tô Kiến Định hơi hơi nhăn lại, lúc trước khi điều tra thành viên của gia đình, đối với Yaren cùng những người khác chỉ được miêu ta qua vài tờ giấy ghi chép, nhưng chỉ có người cậu Yaren này, chỉ đơn giản một tờ giấy, bị mất chữ, nhìn qua trông khá là cũ kỹ.
Nhưng chính vì sự cũ kỹ này làm cho anh cảm nhận mạnh mẽ về mối hiểm, người này nhất định sẽ rất khó đối phó, nếu quả thật lần này Yaren trở về để tranh giành vị trí chủ nhà, lấy năng lực hiện tại của anh ấy cùng