“Được, quan sát hai mươi phần trăm công ty còn lại, đến trước ngày kia, tất cả phải chấm dứt hợp đồng với nhà họ Trần!” Dù bị thương, anh cũng phải phá nát nhà họ Trần. Sau khi Vũ Tuyết Phương mất, Trân Tuấn Tú càng ngày càng kiêu căng!
“Vâng thưa chủ tịch!” Lâm Tiến Quân gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
Mọi việc suôn sẻ hơn so với tưởng tượng, Hoắc Hải Phong thả lỏng người, dựa lưng vào ghế, đầu anh bỗng nhiên đau nhức.
Từ sau khi nói chuyện với Tô Quỳnh Thy, gần đây trong đầu anh toàn là hình bóng của cô, chỉ cần anh rãnh rỗi, dục vọng trong lòng lại khiến anh như không còn là chính mình. Anh cố gắng đè ép lại suy nghĩ trong lòng mình mới có thể khiến bản thân tiếp tục ngồi trong phòng làm việc.
Bên phía Tô Kiến Định vẫn chưa có tin tức gì, nếu không phải anh sợ có chuyện không hay thì anh đã lén đến biệt thự nhà họ Tô rồi.
Mọi chuyện đã sắp đặt kỹ càng, đầu óc anh càng lúc càng rối bời, anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Anh lén lút lái xe đến biệt thự nhà họ Tô, nhân lúc trời tối, anh đậu xe ở phía xa, yên lặng nhìn.
Điếu thuốc trong tay cháy đỏ, anh mặc kệ nó đốt đến đầu ngón tay của mình. Trong xe, khói thuốc lượn lờ như che khuất tâm nhìn trước mắt. Đôi mắt Hoắc Hải Phong tối lại, anh không thể cứ mãi đợi chờ không có mục đích như thế này nữa, hạnh phúc của mình phải dựa vào mình mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hoắc Hải Phong cũng không nóng lòng nữa.
Anh hạ kính xuống để khói trong xe tan hết đi, anh hơi mỉm cười rồi lái xe rời đi.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Tô, Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy đang ngồi đối diện với nhau ở phòng khách.
“Quỳnh Thy, cuối cùng em quyết định thế nào, nếu Hoắc Hải Phong đã biết Hướng Minh là con trai của cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ không buông tay đâu. Anh đúng là có thể giúp em ngăn được cậu ta, nhưng nếu cậu ta muốn, trước sau gì anh cũng không thể ngăn được nữa” Với tính cách của Hoắc Hải Phong, gặp chuyện này mà có thể yên lặng chờ đợi lâu như thế thật sự không dễ chút nào, nếu còn chờ thêm nữa có khi cậu ta sẽ tự nghĩ cách giải quyết.
“Anh, em biết, nhưng trong phút chốc em cũng không thể đối mặt với anh ấy được, trước đây… Nói chung là anh à, bây giờ tâm trí em rất rối, em không biết phải làm sao nữa!” Mấy ngày nay đầu óc cô đã rối tung lên, từ sau khi Tô Kiến Định nói lại lời nói của Hoắc Hải Phong cho cô nghe thì trong lòng cô vô cùng hỗn loạn, cô chỉ sợ có một ngày Hoắc Hải Phong bắt Hướng Minh đi, cô sợ Hoắc Hải Phong làm ra chuyện cô không muốn thấy nhất.
“Mọi chuyện đã có anh, Quỳnh Thy, nếu em thật sự không yêu Hoắc Hải Phong thì anh sẽ giúp em tống cổ cậu ta đi” Ánh mắt Tô Kiến Định tối lại, anh ta nhìn Tô Quỳnh Thy đang ngồi đối diện mình mà có chút đau lòng. Tại sao cô em gái anh ta luôn yêu thương chiều chuộng lại thành ra như bây giờ!
Chỉ việc từ chối một người đàn ông mà cô lại kéo dài đến tận lúc này.
“Tất nhiên, Hướng Minh sẽ thuộc về gia đình chúng ta. Quỳnh Thy, em suy nghĩ kỹ đi, muộn nhất là ngày kia em phải cho anh đáp án, Hoắc Hải Phong không chờ lâu được đâu.
Tô Kiến Định nói xong bèn đứng dậy, anh ta thở dài một tiếng rồi rời đi.
“Anh… Tô Quỳnh Thy mờ mịt nhìn theo bóng dáng Tô Kiến Định, bỗng nhiên trong lòng chua xót.
Khi Hoắc Hải Phong không ở bên cạnh cô cũng không cảm thấy gì, thế nhưng những giấc mộng sẽ tìm đến cô vào lúc nửa đêm, toàn những hình ảnh hai người từng quấn quít lấy nhau. Chỉ cần cô nghĩ đến việc không thể ở cạnh người đàn ông này nữa, cũng không thể nhìn thấy người đàn ông này nữa thì lòng cô lại đau đớn.
Cô không thể nào tha thứ cho Hoắc Hải Phong về chuyện của năm năm trước, và cô cũng không thể tha thứ được cho chính mình. Dù Hoắc Hải Phong đã trả hết nợ cho nhà họ Tô, nhưng cô vẫn nhớ mãi năm ấy cô đã đến nhà tổ của nhà họ Hoắc tìm Hoắc Hải Phong, cô đã quỳ gối giữa trời mưa tâm tã suốt một ngày một đêm, thế nhưng từ đầu đến cuối không hề gặp được anh, đây chính là rào cản mà cả đời cô không bước qua được.
Cô ngồi trong phòng khách cả đêm, cho đến khi trời sáng mới dần lấy lại tinh thân, gương mặt cô đờ đẫn, xoay người về phòng.
Mặt trời đang ló dạng phía chân trời, ánh sáng ấm áp trải đầy thế gian, bầu trời không một gợn mây, thế nhưng cuộc sống của một vài người đã thay đổi từ ngày đó.
Chứng cứ nhà họ Trần trốn thuế đã được vạch ra, sau đó những nhà cung cấp và những công ty hợp tác chung đề đồng loạt hủy hợp đồng. Chi trong một buổi, toàn bộ nhà họ Trần đều rơi đài, công nhân viên trong công ty cũng giơ cờ biểu tình, ai nấy đều nháo nhào muốn nghỉ việc, công ty nhà họ Trần rối tung lên.
Lúc này, vẻ mặt Trân Tuấn Tú cứng đờ, ông ta đang ngồi trong thư phòng ở nhà họ Trần. Ông ta vốn nghĩ không có chút sơ hở nào, không ngờ thủ đoạn của Hoắc Hải Phong quá nhanh, tin tức trong tay ông ta vẫn chưa kịp tung ra thì Hoắc Hải Phong đã đánh sập tập đoàn Phước Sơn.
Tay ông ta run run lấy một chiếc điện thoại màu đen trong két sắt ra, ông ta nhìn dãy số lạ trên điện thoại, bây giờ chỉ có người này mới có thể cứu được ông ta. Ông ta run tay bấm gọi, nuốt ực một ngụm nước miếng, trong lòng cũng hoảng sợ.
Rất lâu sau, lâu đến mức Trần Tuấn Tú cho rằng đối phương sẽ không nghe điện thoại thì bên đầu dây vang lên một giọng nói trầm thấp: “Có chuyện gì?”
“Chuyện của nhà họ Trân ông cũng đã biết rồi, tôi muốn ông giúp tôi!” Trần Tuấn Tú cầm điện thoại như cầm cọng cỏ cứu mạng mình, việc ông ta muốn làm vẫn chưa làm xong, tập đoàn Phước Sơn không thể xảy ra chuyện gì được.
“Trần Tuấn Tú, chắc ông cũng biết quy tắc của tôi đúng không. Tôi có thể giải quyết chuyện này giúp ông, nhưng sau khi mọi chuyện thành công thì…
“Bây giờ tôi đã bắt đầu đối phó với nhà họ Hoắc, chỉ cần ông giúp tôi lần này, sau khi nhà họ Hoắc sụp đổ thì tôi không cần gì cả, chỉ cần Hoắc Hải Phong. Vì thế, tất cả mọi thứ đều là của ông, giống như năm đó vậy!” Sắc mặt của Trần Tuấn Tú càng lúc càng khó coi, cũng không phải lần đầu làm chuyện nguy hiểm thế này, thế nhưng phải giải quyết thứ chướng mắt trước mặt này mới có thể làm được những chuyện khác.
“Được, tôi tin tưởng ông một lần, ông cứ chờ, hôm sau sẽ có kết quả”
Dường như tâm trạng của người ở đầu dây bên kia khá tốt, từ âm thanh phát ra có một chút vui vẻ, phong cách làm việc chuyên nghiệp, có lẽ cũng không phải lần đầu làm mấy chuyện này.
Sau khi bên kia tắt điện thoại thì tảng đá lớn đè nặng trước ngực Trần Tuấn Tú mới được để xuống, ông ta đặt điện thoại vào két sắt. Chỉ cân mấy việc như trốn thuế, thuế lậu này được giải quyết ổn thỏa xong, những công ty và nhà cung cấp còn lại dễ giải quyết hơn nhiều.
Chỉ cần tập đoàn Sunrise xảy ra chuyện, thì những những kia sẽ giống như bé ngoan chạy về thôi!
“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trần Tuấn Tú, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Trần Hiền: “Bố, không xong rồi!”
“Ồn ào cái gì thế, luống cuống cái gì, vào đây rồi nói!” Trân Tuấn Tú lạnh mặt lại, nói năng không chút kiêng dè.
“Một số quản lý cấp cao của công bị đã bị nhà họ Lê và nhà họ Tô đào đi rồi, còn lại một nửa số người vẫn còn đang suy nghĩ, thế nhưng con đoán họ cũng không cố gắng được bao lâu, cả công ty bây giờ đã trống rỗng rồi!” Lúc nhận được tin thì hơn một nửa số người đã đi rồi, cho dù bây giờ đuổi theo họ cũng đã không kịp nữa!
“Hoang mang cái gì, sáng mai con phát tán toàn bộ tin tức ra ngoài, chuyện của công ty bố sẽ có cách giải quyết”
Muốn đuổi cùng giết tận ông ta à, đám người Hoắc Hải Phong vẫn còn non lắm. . ngôn tình tổng tài
“Nhưng mà bố, hiện tại công ty vận hành rất khó khăn, có phải chúng ta…
“Làm việc theo lời dặn của bố đi, đừng có dông dài!” Sự tàn bạo hiện lên từ đáy mắt Trần Tuấn Tú, sắc mặt cũng đầy sự giận dữ, giọng nói như đã mất kiên nhẫn.