Vốn chỉ là một cuộc tiểu phẫu, đến cuối cùng không chỉ mỗi Giang Húc Đông mà ngay cả bác sĩ cả người cũng dính đầy mồ hồi, ai cũng giống như vừa được vớt từ trong nước ra vậy, đặc biệt là Giang Húc Đông, lúc này mặt đã xám như tro, ý thức dần mơ hồ.
Cuối cùng cuộc tiểu phẫu cũng kết thúc, sau khi khử trùng và băng bỏ xong, bác sĩ ngay cả đồ cũng không thèm thu dọn, nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh, tựa như phía sau có ác quỷ đuổi theo vậy, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
So sánh với Giang Húc Đông hiện tại đã đau đến ngất xỉu thì tình trạng của Hoắc Hải Phong phải nói là tốt hơn rất nhiều, mặc dù vẫn phải chịu vết thương nhỏ nhưng chỉ cần băng bỏ đơn giản là được không có vấn đề gì. Ngược lại thì vết thương của Lâm Tiến Quân, vì trên đùi cũng trúng một đao, phải cần nghỉ ngơi mấy ngày. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Người trong công ty bị Giang Húc Đông mang đến tập kích, là người chịu thiệt hại nhiều nhất, nhân viên từ chức rất nhiều. Mặc dù cuối cùng anh đã đánh lại được, nhưng những nhân viên làm đơn xin từ chức còn nhiều hơn. Kết quả cuối cùng hai bên đều phải chịu thiệt rất nhiều
Đè lên miếng vải thưa băng bó trên bụng, Hoắc Hải Phong đau khổ, từ tận đáy lòng có chút không muốn quay về, vết thương trên người anh có thể lừa gạt người khác, nhưng nhất định không lừa được Tô Quỳnh Thy người cùng ăn cùng ngủ với anh. Anh không muốn để cho cô lo lắng nhưng không trở về lại không yên tâm.
Trong lúc vội vàng, anh cũng không có thời gian kịp thời điều tra chỗ ẩn thân của Giang Húc Đông. Thật ra thì làm như vậy cực kì nguy hiểm, nếu anh ta có thể chỉ huy người quang minh chính đại xông vào trong công ty hành hung người thì cũng đâu cần phải lừa anh ra ngoài, chỉ cần trực tiếp dùng mảnh cũ mà xông vào trong mang Quỳnh Thy đi.
Nếu không sớm giải quyết tên điên kia, cả nhà bọn họ bất cứ lúc nào cũng đều có thể gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Anh hy vọng cô gái nhỏ của anh không ra khỏi cửa chỉ là bởi vì không thích ra cửa chứ không phải bởi vì bị ép buộc không có cách nào bước ra khỏi cửa, giữa hai điều này quả thật khác biệt quá lớn!
"Chủ tịch, đã thống kê toàn bộ số thương vong. Các nhân viên bị thương cũng đều được đưa đến bệnh viện, toàn bộ kinh phí trấn an cùng bồi thường đã được phát xong, tin tức toàn bộ nhân viên được nghỉ ba ngày cũng đã được thông báo. Hôm nay số người nộp đơn xin từ chức tổng có hai mươi sáu người. Có ba công ty chịu liên lụy cũng đã ký giấy hủy bỏ hợp tác, danh sách cũng đã ghi bên trong anh đọc một chút ạ."
Lâm Tiến Quân không có ở đây, người đưa tài liệu đến phòng làm việc là một người trợ lý khác, mặc dù không được trọng dụng như Lâm Tiến Quân, hiệu suất xử lý sự cố cũng không thấp, nếu đặt ở công ty khác nhất định sẽ cho làm thư ký rất tốt cho chủ tịch.
"Được, cậu cũng đi về nghỉ ngơi trước đi." Nhận lấy tài liệu trên tay cậu ta, Hoắc Hải Phong phất tay một cái ý bảo người rời đi.
Chờ đến lúc người của công ty rời đi gần hết, bên ngoài trời đã tối đen, anh bảo tài xế đi về trước còn mình thì ngồi ở trên xe, không lái đi cũng không mở đèn lên, vẫn luôn để xe dừng lại trước cửa công ty, nhắm mắt lẳng lặng ngồi im trên ghế, trên tay còn cầm theo điều thuốc nhưng không đất.
Tay đặt trên vô lăng như vậy rất lâu, cầm điếu thuốc nhưng vẫn không đốt. Cô gái nhỏ nhà anh không thích mùi khói thuốc. Từ lâu rồi anh không còn dùng đến nó nữa, có điều lúc nãy ngồi đây lại liếc mắt nhìn thấy vì thế liền tiện tay cầm chơi chơi.
Đến tận khi trời đã khuya, anh mới chợt mở hai mắt ra, hai bên đường đã không còn một bóng người, ngay cả quán bar cách đó không xa vốn nên đông đúc hiện tại cũng chỉ còn lác đác vài bóng người. Anh cũng không suy nghĩ nhiều lập tức lái xe quay về.
Một đường chạy thật nhanh về nhà, động tác của anh cực kỳ cẩn thận. Trước tiên là qua nhìn thiên sứ nhỏ cùng tinh linh bé nhỏ nhà anh, hôn lên gò má đầy thịt nhỏ bé của con, rồi mới hài lòng giúp con đắp kín mền, đóng cửa lại, anh hít một hơi thật sâu rồi mới quay về phòng.
Mở cửa ra, bên trong một mảnh tối đen, Hoắc Hải Phong cảm thấy lòng mình hơi dịu lại một chút, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vừa mới xoay người lại bước vào trong phòng, cửa phòng chờ “bụp” một tiếng bất ngờ mở ra, Tô Quỳnh Thy híp mắt ngồi ở trên ghế sa lon.
Đáy lòng của Hoắc Hải Phong vừa mới dịu xuống một chút lại bắt đầu nhói lên, theo bản năng sờ sờ lên bụng mình nhưng chớp mắt lại buông tay ra, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô nói: "Sao trễ như vậy rồi mà em vẫn chưa đi ngủ? Không cần cố ý đợi anh như vậy đâu!" Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Không đợi anh vậy để anh tiếp tục lừa gạt em đến khi nào? Hay là nói công ty xảy ra chuyện lớn đến như vậy mà em ở nhà cái gì cũng không biết? Anh cho là điện thoại di động đều để chưng sao! Có phải trên bụng bị thương? Em mà không chủ động hỏi anh có phải cả đời này anh cũng không định nói cho em biết?” Vừa nói, Tô Quỳnh Thy vừa đưa tay vén áo anh lên, vẻ mặt cực kỳ giận dữ.
Vốn anh còn muốn ngăn cản một chút, nhưng thấy bộ dáng cô lo lắng đến lập tức sắp bùng nổ, chỉ có thể cười cười để cô tự mình động thủ.
"Thật ra thì cũng không phải là loại vết thương gì nặng lắm. Vết thương của kẻ quấy rối công ty còn nghiêm trọng hơn anh nhiều, đừng lo lắng nữa, anh không thể bỏ một mình em cô đơn trên thế giới này đâu. Anh có thể tự bảo vệ mình thật tốt, em đừng lo lắng cho anh."
Mặc cho hai tay cô đặt trước ngực mình sờ loạn, Hoắc Hải Phong cười cười xoa đầu cô, nếu như cô đã biết thì cũng không còn cần thiết phải giấu diếm nữa, anh giang tay ra để cho cô kiểm tra từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một cách tỉ mỉ rồi mới đem người kéo vào trong ngực.
"Lần sau nếu như lại gặp phải loại chuyện như vậy nhất định phải nhớ nói đúng sự thật đó, ngàn vạn lần cũng không nên có cái suy nghĩ giấu diếm em biết chưa? Nhỡ đâu em từ miệng người khác mới biết được anh bị thương, em lại chỉ có thể lo lắng hơn. Anh nhẫn tâm để em nữa đêm vẫn không thể ngủ mà ngồi chờ anh trở về sao?"
Cô gái nhỏ đáng yêu bộ dạng cực kì tủi thân bĩu môi, cố gắng rúc vào trong lồng ngực mình, đáy lòng Hoắc Hải Phong lập tức mềm nhũn ra, luôn miệng hứa bản thân tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, chỉ thiếu điều phát thề, mới miễn cưỡng xoa dịu tâm tình người trong lòng.
"Thời gian không còn sớm nữa, chuyện cụ thể có thể chờ ngày mai ngủ dậy rồi hẵng nói có được hay không. Anh đi tắm một chút, ngoan ngoãn mà ở trên giường chờ anh!"
Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của cô một cái, Hoắc Hải Phong bế người lên đặt lên trên giường sau đó mới không yên lòng mà bước vào phòng tắm.
Chờ đến khi bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách, Tô Quỳnh Thy mới bọc chăn lại, đen cả người mình quấn ở bên trong, trong mắt tràn ngập nước mắt. Vừa nãy chẳng qua là không muốn để anh lo lắng thêm nữa mới miễng cưỡng đè nén tâm tình lại. Hiển nhiên là sau khi