Hơn một tháng đã không nghỉ ngơi cẩn thận, mấy nay lại thức đêm làm việc, người cho dù có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.
Vốn dĩ là anh chỉ muốn dỗ người phụ nữ trong lòng ngủ, không ngờ lại cảm thấy rất yên tâm nên bản thân lại ngủ trước luôn.
Ban đầu vẫn còn hơi giãy dụa, nhưng sau khi cảm nhận được Hoắc Hải Phong đã ngủ rồi, trái tim Tô Quỳnh Thy bỗng nhói lên, ngủ nhanh như thế, chắc là đã không nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, mấy ngày này nhà họ Trần đang từng bước ép sát, đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn, anh trai cô chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên bị nhắm vào cũng đã bận tới mức đi sớm về khuya, rõ ràng là ở chung một nhà mà lại chẳng hề gặp nhau, còn anh thân là tổng giám đốc của Sunrise, là chủ lực chống chọi với sức ép của nhà họ Trần, hẳn là còn bận rộn hơn anh trai cô rất nhiều.
Cảm thấy không đành lòng, Tô Quỳnh Thy cẩn thận chui ra khỏi lòng anh, ngẩng đầu, sờ lên cằm anh. Tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột, nhưng không hiểu sao lại thấy an tâm hơn nhiều, ý cười không kìm được tràn ra khóe mắt, lại càng rúc sâu hơn vào lòng anh, hai má mềm mại cọ cọ vào ngực anh, ngáp một cái, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. .
Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm
Hoắc Hải Phong bị cô cọ tới cọ lui nên đã tỉnh dậy, cảm nhận được trong lòng có người đang chọc vào mình, anh vẫn còn buồn ngủ nên theo bản năng đã vươn hai tay ra ôm lấy cô, tiện tay kéo chăn lên đắp kín.
“Chú ơi, sao chú lại ngủ với mẹ cháu vậy?”
Lập tức bên tai đã truyền tới một giọng nói non nớt, giọng điệu nghiêm túc giống như đang nói một chuyện vô cùng quan trọng vậy!
Hoắc Hải Phong đột nhiên mở bừng hai mắt, quay đầu nhìn, trước mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì nghiêm túc của Tô Hướng Minh, trên gương mặt mềm mại kia còn pha cả nét tức giận. Má bánh bao trên gương mặt nhỏ nhắn run nhẹ lên theo cơ thể cậu bé, đáng yêu tới mức chẳng thể miêu tả thành lời.
Vì sao cậu bé lại ở đây, nó tới từ khi nào, chẳng nhẽ thằng bé vẫn còn chưa ngủ sao?
Sắc mặt Hoắc Hải Phong lạnh nhạt, ôm chặt người vợ mà mình vất vả lắm mới lừa về lại được, trong lòng không ngừng ngờ vực.
Cẩn thận nhớ lại một chút thì rõ ràng quá trình trước đó không hề có sai sót, cửa cũng đã đóng lại rồi, thằng nhóc Hướng Minh này rốt cuộc là vào bằng cách nào chứ? Huống chỉ giờ chắc cũng tầm rạng sáng rồi, sao thằng bé còn chưa đi ngủ, chạy vào đây làm cái gì?
Tóm lại thì thằng nhóc Hướng Minh này cũng sẽ không làm mấy việc vô nghĩa, Hoắc Hải Phong cũng không tức giận, vươn tay kéo cậu bé lên giường, để sang bên cạnh Tô Quỳnh Thy, còn cẩn thận giúp cậu bé đắp lại chăn. Anh nâng tay chống đầu, nhìn đứa trẻ đã nằm ngoan trên giường.
Chỉ vì một động tác vừa rồi, Tô Quỳnh Thy vốn dĩ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh đã vặn vẹo thân mình, cả người đều nằm bò lên trên người anh, dùng cả tay lẫn chân, giống hệt như bạch tuộc quấn lấy Hoắc Hải Phong, miệng còn không ngừng lẩm bẩm nói gì đó, dáng vẻ này thật sự là trêu chọc người ta.
“Chú ơi, chú vẫn chưa trả lời cháu, sao chú lại ngủ cùng với mẹ cháu vậy?”
Thấy mẹ mình chủ động rúc vào trong lòng người kia, Tô Hướng Minh tủi thân bĩu môi, hai mắt lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì sau này chú sẽ là chồng của mẹ cháu, cũng sắp thành bố của cháu rồi, chú đương nhiên phải ngủ cùng vợ mình trên một cái giường chứ.’ Vợ khó lắm mới theo đuổi lại được tất nhiên cũng phải nhanh chóng tuyên bố chủ quyền rồi.
Tuy rằng hiện giờ thời cơ vẫn chưa tới, nhưng thật ra cũng không gây khó khăn gì trong việc công khai với mọi người của anh cả, chỉ là sợ Tô Quỳnh Thy không đồng ý nên mới yên lặng không lên tiếng, giờ lại có sẵn người chịu nghe, anh cũng chẳng ngại gì nữa. Huống chỉ thằng nhóc này vốn dĩ chính là con của anh, nói sớm hay nói muộn thì cũng chẳng khác gì cả.
Tô Quỳnh Thy bị nóng, bên tai vẫn còn mấy tiếng ong ong, hơn nữa còn cảm nhận được trên người có một lớp chăn dày, phía dưới thì có một lớp đệm nữa, cô lim dim buồn ngủ, định mở cái chăn trên người ra, đột nhiên lại cảm thấy hình như có gì đó không được đúng lắm.
Cái cô ôm trong lòng hình như không phải là chăn gối gì cả, nóng hừng hực, lại còn đàn hồi, cũng không phải là thằng bé Hướng Minh, trái lại có vẻ giống… Hoắc Hải Phong…
“Dậy rồi sao?”
Vừa mới định lăn xuống khỏi người anh, tránh xa một chút thì bên tai cô đã có một giọng nói trâm thấp dịu dàng truyền tới.
Tô Quỳnh Thy giật nảy cả mình, hai mắt không khống chế được mở lớn, phản chiếu vào trong đáy mắt chính là khuôn mặt tuấn tú kia của Hoắc Hải Phong, anh cười khế nhìn qua, một tay ôm eo cô, một tay đặt trên gương mặt co.
“Mẹ, sao chú ấy lại nói chú ấy là bố con thế ạ? Mẹ không cần Hướng Minh nữa, muốn gả cho người rồi sao… Hu hu hu”
Còn chưa kịp tỉnh táo lại trước gương mặt của Hoắc Hải Phong, sau lưng đã truyền tới giọng nói của Tô Hướng Minh, giọng điệu đầy vẻ lên án khiến cho cơ thể cô cứng đờ, đến cả những lời cậu bé vừa nói cô cũng chẳng nghe vào được, trong đầu chỉ có đúng là ba chứ: “Xong đời rồi!”
Sao Hướng Minh lại ở đây? Rõ ràng trước khi đi ngủ thằng bé chưa tới mà?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do cô quên chưa đóng cửa sao?
Hay là… Có người mở cửa cho Hướng Minh?
“Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con nữa, mẹ thật sự không cần Hướng Minh nữa mà cần chú này sao?” Vẻ ủ ê buồn bã trong mắt Tô Hướng Minh nhanh chóng xuất hiện, cậu bé cảm thấy được chú này là người tới tranh giành mẹ với mình, hơn nữa lại còn có cơ hội thành công nữa.
“Nào có, sao mẹ có thể không cần Hướng Minh được cơ chứ, chú Phong của con ngủ nhiều quá nên hồ đồ luôn rồi, toàn nói năng linh tinh thôi, mẹ và chú Phong của con là do mệt quá nên lúc đang nói chuyện mới không cẩn thận ngủ quên mất, thế nên mới cùng nằm trên một chiếc giường. Mà sao Hướng Minh lại chạy tới chỗ mẹ thế?”
Cô đập tay Hoắc Hải Phong đang đặt trên lưng mình xuống, trừng mắt liếc anh một cái, sau đó xoay người ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tô Hướng Minh, vô cùng đau lòng, đứa bé này trước nay vốn dĩ luôn nhạy cảm, vừa rồi mất thời gian lâu như thế mà không trả lời câu hỏi của thằng bé, hẳn là hiện tại trong lòng đã cảm thấy rất ấm ức rồi, không dỗ dành cẩn thận thì sau này sợ là sẽ có thành kiến với Hoắc Hải Phong luôn mất.
“Con gọi ông quản gia mở cửa giúp con, buổi tối không thấy mẹ ra ăn cơm tối, cậu cũng không có ở đây, con lo mẹ đau lòng, nghĩ rằng nếu mẹ nhìn thấy con, chưa biết chừng sẽ vui vẻ hơn một chút, không ngờ là…”
Đôi mắt nhỏ có phần oán trách liếc nhìn về phía Hoắc Hải Phong ngồi ở phía sau, Tô Hướng Minh ôm lấy cổ Tô Quỳnh Thy nói tiếp: “Vừa mới mở cửa vào đã thấy mẹ với chú này ôm nhau ngủ rồi…”
“Được rồi, được rồi, đều là do mẹ sai, mẹ nhờ chú Phong của con tới giúp tìm cậu, hai ngày nay chú đã rất mậệt rồi, không chịu được nữa, nên mới ngủ ở đây một lát.”
Lắp bắp mãi mới có thể nói hết câu, cũng mặc kệ Tô Hướng Minh có tin hay không, Tô Quỳnh Thy xấu hổ cười lên thành tiếng, chuyển mắt nhìn đồng hồ trên tay, vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà bây giờ đã là hơn một rưỡi sáng rồi, đã trễ thế rồi sao Hướng Minh vẫn không về phòng ngủ hả?”
“Con muốn ngủ cùng với mẹ, nhưng mà mẹ cứ ôm chú thôi, con sợ gây ồn trên giường làm mẹ tỉnh giấc!”
Càng nghĩ lại càng cảm thấy ấm ức, Tô Hướng Minh bu cái miệng nhỏ nhắn, chịu cơn buồn ngủ một thời gian dài như vậy rồi, hai mắt cậu bé đã đỏ bừng, rúc vào trong lòng Tô Quỳnh Thy, dáng vẻ cực kì đáng thương.
Trẻ con rất dễ ngủ, chẳng mất bao lâu, Hướng Minh đã ngủ luôn trong lòng Tô Quỳnh Thy.
“Ngủ thêm một lát đi!” Thấy Tô Hướng Minh cũng đã ngủ rồi, Hoắc Hải Phong vươn tay đặt lên bên eo cô, kéo cả người cô và đứa trẻ vào trong lòng mình.
Hoắc Hải Phong ôm chặt lấy cô, giống như đang cố ý chơi xấu, cứ cọ tới cọ lui trên cổ cô, phả hơi thở ấm áp lên trên xương quai xanh.