Tô Kiến Định hận không thể quăng người đàn ông trên tay mình ra ngoài và dạy dỗ cho một trận, đã lớn như thế rồi mà cứ y như con nít vậy, lại còn bày đặt học người ta nghe trộm, anh ấy nhíu mày một cách bực bội: “Hôm nay cứ ở trong phòng tự kiểm điểm cho thật tốt đi, nếu biết hối lỗi rồi thì đi học với Hướng Minh, trời chưa tối thì không được phép ra ngoài, một ngày ba bữa cơm, tôi sẽ nhờ dì mang lên cho cậu.”
Đột nhiên Lê Quốc Nam ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn Tô Kiến Định, cùng học tập với Hướng Minh…
Việc này quả thật là đang muốn lấy cái mạng già này của anh.
Anh ta định cố gắng vớt vát lại một chút: “Anh Kiến Định à, thật ra chúng ta có thể sử dụng các phương pháp trừng phạt khác, Hướng Minh còn nhỏ như vậy, loại chuyện học tập như thế này vẫn nên thư giãn một tí…”
Tô Kiến Định cười lạnh lùng, cắt ngang màn biểu diễn của Lê Quốc Nam.
Trước mặt người quen thì căn bản Lê Quốc Nam chính là một người không thể ngồi yên, luôn luôn vui vẻ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời, cho đến tận bây giờ Tô Kiến Định vẫn không hiểu, rốt cuộc một người tăng động như anh ta đã làm như thế nào mà có thể kiên trì đứng bất động mấy giờ liên trong phòng phẫu thuật như thế.
Trước đây, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, chuyện Lê Quốc Nam ghi danh vào Trường Đại học Y Dược vẫn còn gây nên một trận mưa gió không nhỏ trong nhà họ Lê, mọi người đều đánh cược xem rốt cuộc anh ta có thể kiên trì đến cuối cùng được hay không hay là sẽ bỏ dở giữa chừng rồi học chuyên ngành tài chính, nhưng không ngờ rằng anh ta vẫn có thể kiên trì đến bây giờ.
Lê Quốc Nam không thể tỏ vẻ nhát gan trước mặt Tô Kiến Định được, chắc có lẽ là khi còn bé bị chỉnh đốn quá thê thảm cho nên chỉ cần Tô Kiến Định vừa xuất hiện thì anh ta có thể khôi phục lại hình tượng công tử dịu dàng lịch sự của mình ngay lập tức kết hợp với vẻ bề ngoài của anh ta, thật sự rất dọa người.
“Học, đi học mà, anh Kiến Định và Quỳnh Thy cứ từ từ nói chuyện, em đưa Hướng Minh về nhà trước, nếu có chuyện gì thì nhớ nói cho em biết, em bảo đảm sẽ hợp tác với mọi người.” Đương nhiên, không nhất định rằng hôm nay anh có thể ra ngoài.
Tô Kiến Định đứng tại chỗ, tức đến mức đau răng.
Ôm kẻ đầu sỏ quay về phòng, Lê Quốc Nam không chút nương tay quăng Tô Hướng Minh lên trên giường: “Hướng Minh, thằng nhóc không có lương tâm, nếu không phải vì cháu thì làm sao mà cậu lại phải chịu ấm ức như vậy, quả nhiên người mà có đầu óc bình thường thì chẳng ai đi nghe lén làm gì!”
Hướng Minh giãy dụa cố gắng cứu mình ra khỏi chăn bông, ngồi ở trên giường, vừa sửa sang lại ngoại hình của mình, vừa bĩu môi nói: “Bỗng dưng hôm nay cậu nói với cháu rằng muốn đưa chúng ta đến Hải Phòng… Cháu cảm thấy có chút kỳ lạ, cho nên…”
Bĩu môi, Hướng Minh sờ lên mái tóc đã được sửa lại gọng gàng như ý, tự mình bước ra khỏi giường: “Cậu ơi, là Hướng Minh sai, Hướng Minh bảo đảm sẽ không có lần sau”
“Còn có lần sau nữa sao! Hướng Minh, nếu như còn có lần sau nữa thì chắc có lẽ cháu chỉ có thể chờ đến tiết Thanh Minh để mà thắp nhang cho chú Nam thôi…”
Vẻ mặt Lê Quốc Nam buồn rười rượi nằm ỳ trên giường, rốt cuộc là ngủ trên giường mềm mại sung sướng như thế không chịu, hết lần này tới lân khác cứ thích đi xem náo nhiệt, haizz…
“Chú Nam, chú cứ đi ngủ trước đi, Hướng Minh sẽ tự học.’ Tô Hướng Minh nhìn Lê Quốc Nam, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn học, cũng may hai người bọn họ đã trải qua chuyện này cũng khá nhiều lần, một kẻ nằm một người ngồi cũng rất hạnh phúc.
Tô Quỳnh Thy nhìn Tô Kiến Định hiếm khi bị chật vật như vậy, “phốc” một cái rồi bật cười.
Tô Kiến Định bất đắc dĩ chỉnh trang lại quần áo của mình một chút, trừng mắt nhìn Tô Quỳnh Thy, trong ánh mắt ngầm có ý lên án, như thể muốn nói rằng anh ấy như cậy là vì ai chứ.
“Được rồi, ngừng một chút đi kẻo cười đến mức sốc hông, mấy ngày nay em và Hướng Minh ở nhà thu dọn đồ đạc, anh sẽ sắp xếp chuyện của Hoắc Hải Phong, sẽ không để anh ta đến quấy rây chúng ta”.
“Được, anh trai, anh đi nhanh lên đi, em đến xem anh Quốc Nam thử một chút” Tô Quỳnh Thy cười đẩy Tô Kiến Định ra trước cửa phòng mình, ghét bỏ thay quần áo trước, sau đó chắp hai tay sau lưng, bước hình chữ bát đi về phía phòng của Tô Hướng Minh.
“Anh Quốc Nam, nằm trên giường có thoải mái không?” Tô Quỳnh Thy lặng lẽ mở cửa, nhẹ nhàng khoan thai bước đến bên giường, giọng nói u oán: “Hướng Minh cũng đã ngồi ở chỗ kia rồi, anh nói thử xem nếu như em nói với anh trai một chút thì…”
Lê Quốc Nam y như một con lật đật trở mình, động tác linh hoạt không hề giống với người cao một mét tám, trong phút chốc đã nhảy đến bên cạnh Tô Hướng Minh, giả vờ giả vịt câm sách, rung đùi bắt đầu đọc.
Ánh mắt của Tô Quỳnh Thy hơi đảo một chút, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, vỗ vỗ đùi của mình rồi cười: “Anh Quốc Nam, phản ứng của anh mỗi lần đều không giống nhau, thật sự rất thú vị, anh đã làm như thế nào mà hay vậy…!”
“ Lê Quốc Nam: “..: Đúng nhỉ, cũng chỉ có Tô Quỳnh Thy mới biết làm loại chuyện như này.
“Làm anh sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh Kiến Định đã tới thật!” Võ vỗ ngực quăng sách trên tay đi, một giấy sau anh ta tê liệt ngã gục xuống ghế, ánh mắt lộ vẻ tủi thân nhàn nhạt: “Lần nào cũng như vậy cả, em gái Quỳnh Thy, anh cảm thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trẻ trên tay anh em mấy người thôi.”
“Được rồi, em không giỡn với anh nữa, anh trai nói rằng chúng ta nên thu dọn đồ đạc để chuẩn bị quay về Hải Phòng, chắc cũng khoảng mấy ngày nữa, anh nói thử xem, sau khi chúng ta trở về vẫn còn có thể nhàn nhã tự do như thế này hay không?” Tô Quỳnh Thy nằm trên giường, ánh mắt u buồn.
“Lo lắng chuyện này làm cái gì, tóm lại thì anh Kiến Định sẽ sắp xếp mọi thứ chu toàn thôi, người đứng đầu Hải Phòng cũng không phải là nói đùa, em cũng có thể xem chuyện này trong năm năm qua.
TQT phát triển rất mạnh, chỉ cần với thực lực của một người mà có thể vẽ ra một con đường trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này thì đây cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, dù sao thì anh cũng tin tưởng anh Kiến Định vô điều kiện, em gái Quỳnh Thy à, em cứ ngoan ngoãn ở trong nhà chăm sóc cho Hướng Minh thật tốt là được rồi..
Hai tay ôm đầu, vẻ mặt Lê Quốc Nam thoải mái, nhìn cô gái nhỏ đang nằm nghiêng lo lắng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giọng nói của anh ta trở nên dịu dàng hơn: “Anh biết em đang lo lắng vê Hoắc Hải Phong nhưng anh Kiến Định đặt em ở trên đầu quả tim như thế thì làm sao cho người mà em không muốn ở bên cạnh được, không có sự cho phép của anh ấy thì cho dù Hoắc Hải Phong có mọc cánh thì cũng không đến lượt anh ta bay tới trước mặt em, sợ gì chứ, dù gì cũng còn có anh đây mà!”
Nói xong, Lê Quốc Nam không nhịn được đánh giá Tô Quỳnh Thy từ trên xuống dưới.
“Hay là nói, em gái Quỳnh Thy, em vẫn còn…” “Lê Quốc Nam, anh nói bậy bạ gì đấy, Hướng Minh còn ở đây mà anh lại bắt đầu nói hươu nói vượn, coi chừng em nói với anh trai để anh ấy tự mình đến đây trông chừng anh” Tô Quỳnh Thy che mặt, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, hận không thể nhào lên cắn anh ta ngay tại chỗ.
“Lỗi của anh, là lỗi của anh, em gái Quỳnh Thy bao dung độ lượng tha cho anh đi, là anh nói sai, không nên không biết giữ mồm miệng trước mặt Hướng Minh, sắc mặt Lê Quốc Nam nghiêm túc, gần như là thề với Tô Quỳnh Thy: “Em gái Quỳnh Thy tha cho anh lần này đi” “Hừ..” Tô Quỳnh Thy đứng dậy không thèm để ý đến người này, quay về thu dọn đồ đạc, nếu phải trở về Hải Phòng thì có lẽ chỉ thỉnh thoảng mới có thể về đây vài lần, những đồ vật cần mang về rất nhiều, cô cần phải nhanh chóng thu xếp lại.
Nửa tháng sau, tại sân bay Hải Phòng, Tô Quỳnh Thy đứng trong một góc sân bay chờ người.
Váy dài màu lam nhạt kết hợp với đôi giày da nhỏ đế thấp màu trắng tinh, mái tóc đen xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị khẩu trang màu đen che kín mít, chỉ để lộ ra một đôi mắt to đen trắng rõ ràng.
Cho dù không thấy rõ khuôn mặt lắm nhưng vóc dáng xinh đẹp và làn da trắng ngần vẫn khiến cô hết sức nổi bật khi đứng trong góc nhỏ.
“Mẹ ơi, đi thôi. Một giọng nói non nớt truyền đến từ bên cạnh.
Ánh mắt của Tô Quỳnh Thy sáng lên, dịu dàng ngồi xổm xuống: “Đây là lần đầu tiên Hướng Minh đến Hải Phòng, con cảm thấy ở có được không?” Hướng Minh mặc chiếc áo sơ mi trắng với quân yếm màu xanh nhạt, cậu bé nghiêm mặt. Đôi mắt sắc bén liếc về phía những người đã nhìn trộm Tô Quỳnh Thy một cách xấu xa.
“Mẹ, tại sao chúng ta không thể về cùng một lúc với cậu vậy…?”