Hiện tại xem ra Giang Húc Đông thật sự không chết mà còn gia nhập dưới trướng của Abel.
Tuy nhiên hiện tại Vũ Nguyên Hải có thể tìm được vẫn làm cho hai người bọn họ không khỏi giật mình, dù sao đối với độ quan tâm của Giang Húc Đông dành cho Vũ Nguyên Hải, có thể làm cho anh ta đi ra ngoài đã rất không dễ dàng, thế mà lần này còn có thể mang một người đến, quả thật khiến người ta không thể tin nổi.
Tô Kiến Định nói xong, trợ lý lập tức xoay người đi ra, không đến mấy phút đã dẫn một người đàn ông che mặt đi đến, cùng một người đàn ông hai tay chắp sau lưng, sắc mặt đỏ bừng, tinh thần nhìn không được tốt lắm, hai người đứng ở trước sô pha.
Sau khi đứng vững, người đàn ông che mặt kia buông lỏng hai tay, chậm rãi cởi bỏ trói buộc trên người, lộ ra khuôn mặt trắng noãn, trên gương mặt còn có hai luồng ửng hồng, hiển nhiên trên đường đến đây cũng không quá dễ dàng.
“Anh Kiến Định, anh Hải Phong, buổi sáng tốt lành, không phải gần đây hai người luôn tìm người này à? Người tôi đã mang đến cho hai anh, tôi chỉ có một điều kiện, nếu có thể giúp tôi thì lúc sau tôi tự nhiên sẽ đưa đồ cho hai anh, nếu không thể thì tôi sẽ dẫn người này đi."
Mở đầu đã đi thẳng vào chủ đề, Vũ Nguyên Hải cầm mảnh vải trong tay, con người đen tối, nói thẳng với hai người trước mặt.
“Anh nói trước xem sao, dù sao tôi cũng không thể cam đoan có thể làm được hay không.” Hoắc Hải Phong vuốt cằm đánh giá người đàn ông bị trói hai tay, ánh mắt mê mang, hiển nhiên không phải đang ngẩn người mà là bị người ta bỏ thuốc, anh âm thầm gật đầu với Tô Kiến Định.
Nhận được ám hiệu của Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định hiểu rõ, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, khóe miệng loáng thoáng hiện lên ý cười.
"Gần đây Giang Húc Đông theo dõi anh, có lẽ chính anh cũng phát hiện được đôi chút!” Nói chuyện với những người này, nói vòng vèo có khi lại dễ dàng khiến mình rơi vào thế bất lợi, còn không bằng nói thẳng điều mình muốn ra lại tốt hơn.
“Đúng vậy, gần đây tôi đang chuẩn bị cho người đi bắt lại, nếu anh muốn, chờ tôi bắt được sẽ đưa cho anh, cái này không thành vấn đề.” Tô Kiến Định tựa lưng vào sô pha, vắt chéo chân, hai tay đặt ở đầu gối, nghiêng đầu nhướng mày nhìn anh ta.
“Không cần anh phải đi bắt, tôi sẽ tìm được người, tôi chỉ hy vọng anh có thể giúp chúng tôi thoát khỏi Abel, tôi muốn mang người đi, như vậy chỉ cần xử lý người của Abel đang theo dõi tôi là được, chỉ cần hai người chúng tôi bình an rời đi, người này tự nhiên sẽ là của anh, đương nhiên, phần lễ lớn mà tôi chuẩn bị cũng sẽ là của các anh.” Vũ Nguyên Hải rất rõ ràng, chỉ dựa vào mình và Giang Húc Đông thì căn bản không có khả năng thoát khỏi Abel mà không để lại giấu vết nào, kể từ khi bọn họ bước lên con thuyền này.
Cũng đồng nghĩa với việc muốn đi xuống không còn là chuyện bọn họ có thể tự quyết định, cho nên cần dùng lực từ bên ngoài.
Sau khi lựa chọn kỹ càng từ nhiều người, anh ta đã đưa ra quyết định cuối cùng, chỉ có Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong mới có thể làm được việc này.
Cầu người giúp đỡ, đương nhiên là muốn có lễ gặp mặt, Vũ Nguyên Hải cũng lựa chọn kiểm tra suốt một thời gian mới miễn cưỡng nghĩ được nên mang cái gì đi gặp mặt, một cái lễ gặp mặt, cộng thêm một cái quà tặng cũng phí mất gần nửa tháng của anh ta.
“Sau một giờ, nếu anh có thể đưa Giang Húc Đông đến đây, tôi tự nhiên sẽ dọn sạch những người đi theo sau giúp anh.” Từ sau khi Abel trở về, đầu óc của cả anh và Tô Kiến Định đều là suy tính ủ mưu, đã một khoảng thời gian rất lâu chưa được xem kịch rồi, Hoắc Hải Phong hiếm được dịp có hứng thú, tuy rằng Vũ Nguyên Hải nói chuyện này cần anh trả giả lớn, nhưng nhìn người bị mang tới kia, bèn hướng về phía nhân chứng quan trọng này, cho nên cái này liều mạng là đáng giá, đương nhiên, trong chuyện này cũng tồn tại thành phần xem kịch vui.
Vũ Nguyễn Hải đứng sững tại chỗ vài giây, sau đó nhướng mày, hai tay đặt bên nhau chà xát, hai phút sau mới ngẩng đầu lên lần nữa: “Về phần giữ chữ tín, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Kiến Định, chờ một lát, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Nói xong, anh ta cũng không dẫn người đàn ông kia đi mà đi thẳng xuống nhà, hiển nhiên là đi ra ngoài bắt người nào đó.
“Chuyện này có tính mạo hiểm quá lớn, chúng ta không thể cam đoan có thể dọn sạch người của Abel, Hải Phong, cậu rất mạo hiểm. Tuy rằng không quá đồng ý với hành vi của Hoắc Hải Phong, nhưng cuối cùng Tô Kiến Định cũng không nói thẳng ra trước mặt người khác.
Cho đến khi Vũ Nguyên Hải rời đi, anh ấy mới thở dài phất tay để Chu Thanh đưa người rời đi, thuận miệng nói.
“Tuy rằng tính mạo hiểm cao nhưng nếu có thể hoàn thành thì sẽ được nhiều hơn mất, tôi cảm thấy có thể đánh cược một phen."
Đã qua lại trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, ưa thích kích thích và mạo hiểm đã khắc sâu vào tâm trí Hoắc Hải Phong, như trở thành một loại tính cách, tuy rằng ngày thường bị anh che giấu rất tốt nhưng có chút thời điểm vẫn bị bản năng của anh đánh bại mà để lộ ra ngoài, ví như bây giờ.
“Lần sau không được lấy lý lẽ như vậy, bây giờ chúng ta đã như đi trên băng mỏng, chỉ cần một bước đạp vào khoảng không thì người có thể rơi xuống vực sâu không chỉ có mình cậu, cậu phải nghĩ đến Quỳnh Thy và con, bọn họ còn ở trong nhà chờ cậu, đều đã sắp làm bố rồi, chững chạc chút đi.”
Hoắc Hải Phong gần như đi theo sau mông Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy lớn lên, đối với lời nói của người giống như anh trai của mình, anh vẫn nghe vào hai câu, bèn gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi không nhắc lại nữa.
Hai người không nói lời nào, văn phòng lập tức rơi vào im lặng, cho đến vài phút sau, Chu Thanh quay trở về mới phá vỡ cục diện bế tắc.
“Tổng giám đốc, đã giam giữ người cẩn thận rồi, cũng đã sắp xếp người đi hỏi, có tin tức sẽ báo cho ngài ngay.”
“Tạm thời không cần sốt ruột, chờ người nghỉ ngơi rồi từ từ hỏi, chuyện không lớn không nhỏ, nhưng mọi