“Vội cái gì? Sao thế?”
Dường như là mấy ngày gần đây ngày nào cũng xảy ra chuyện không tốt. Tô Kiến Định cũng đã quen với việc Chu Thanh nói mấy chữ này rồi nên cũng không để trong lòng lắm. Anh ấy vừa ăn canh vừa hỏi.
“Chủ tịch Phong trên đường tới đây đã xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.” Lúc Chu Thanh vừa mới nhận được tin tức thì trở nên hốt hoảng. Chủ tịch Sunrise, một người khiến cho người khác nghe tên là đã sợ mất mật mà lại còn có người dám hãm hại anh ngay trong lúc mấu chốt này.
“Điên rồi, điên rồi. Sao Hoắc Hải Phong lại xảy ra chuyện được chứ, có phải anh nhìn nhầm rồi đúng không Chu Thanh?”
Đũa trên tay Tô Quỳnh Thy rớt xuống đất phát ra tiếng đỉnh đang. Cô đứng bật dậy theo bản năng, rõ ràng một giây trước cô còn đang nghĩ nên trốn tránh Hoắc Hải Phong như thế nào, một giây sau đột nhiên lại có người nói cho cô biết là anh đang nằm trong phòng cấp cứu. Làm sao cô có thể chịu được loại chênh lệch này chứ?
“Ở bệnh viện nào, bây giờ đi qua đó ngay.’ Tô Kiến Định biết Chu Thanh sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra mà làm trò cười. Sắc mặt anh ấy trơ nên lạnh lẽo rồi cầm lấy cổ tay Tô Quỳnh Thy rồi dẫn cô đi về phía trước theo bản năng.
“Ở bệnh viện Nhân Dân số 1, vừa được đưa tới không lâu, bây giờ có lẽ vẫn đang giải phẫu.” Chu Thanh lau mồ hôi trên trán rồi tiến lên đẩy Tô Kiến Định đi ra ngoài.
Trên đường đi tới bệnh viện, Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm cảnh vật đang không ngừng lùi lại bên ngoài cửa xe mà rơi nước mắt trong vô thức.
Cô nói với vẻ bình tĩnh: “Anh nói xem, đây có phải là vở kịch mà Hải Phong tạo ra để khiến cho Trần Tuấn Tú mắc bẫy không?”
Tô Quỳnh Thy chưa tận mắt nhìn thấy Hoắc Hải Phong nên cô không thể nào tin tưởng rằng người đàn ông mạnh mẽ đến nỗi có thể chống lại thần thánh trong lòng cô lại xảy ra chuyện…
“Không nên nghĩ quá nhiều, đi qua xem là biết rồi. Nói không chừng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu!” Tô Kiến Định thở dài một hơi rồi nói.
Trước đây không lâu, hai người họ còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể khiến cho Trần Tuấn Tú và Trần Hiền rời khỏi biệt thự. Không ngờ vừa qua không lâu đã xảy ra tai nạn xe cộ, quả nhiên con người là thứ kiên cường nhất và cũng là thứ yếu ớt nhất trên thế giới này…
“Anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu mà đúng không anh!” Tô Quỳnh Thy hít sâu một hơi, cố gắng để nước mắt mình không chảy ra người rồi mới quay đầu cười tủm tỉm nhìn anh trai mình.
“Đúng thế, sẽ không sao đâu…!”
Nếu như Hoắc Hải Phong xảy ra chuyện gì thật thì anh sẽ báo thù giúp cậu ta. Tô Kiến Định vừa xoa đầu Tô Quỳnh Thy vừa nói thầm trong lòng.
Anh ấy cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng sâu trong đôi mắt vẫn là âm u.
Tô Kiến Định nhìn bóng lưng đang run rẩy của Tô Quỳnh Thy thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể quay đầu thúc giục Chu Thanh lái xe nhanh hơn một chút.
Một bên khác, từ khi Dương Minh Hạo đồng ý là sẽ suy nghĩ một chút thì nụ cười trên mặt Trân Mộc Châu chưa từng mất đi. Cô ta chuẩn bị ở trong nước thêm vài ngày, thừa dịp Dương Minh Hạo đang ở nhà mà ở chung với ông ta thêm một chút. Dù sao sau này cũng là người một nhà, cũng phải làm quen trước.
Thời gian cô ta về nước cũng không ngắn, ở trong biệt thự với Dương Thừa Húc, sống một cuộc sống không có tự do. Mỗi ngày đều chú ý tin tức trở thành một niêm yêu thích mới của cô 1a.
“Hoắc Hải Phong, Chủ tịch tập đoàn Sunrise đã xảy ra tai nạn xe cộ ở đường số hai Hải Phòng trước đây một giờ. Xe chở hàng gây chuyện bốc cháy ngay tại chỗ, tài xế tử vong. Bây giờ Chủ tịch Phong đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu…
Trần Mộc Châu nghe thế thì sững người, những gì cô ta đang suy nghĩ đều tiêu tan cả, bây giờ trong đầu cô ta chỉ còn tin Hoắc Hải Phong xảy ra chuyện.
“A… sao lại thế này! Đến cùng là ai làm, mạng của Hoắc Hải Phong chỉ có thể là do tôi lấy! Đến cùng là ai! Sao anh chết được, anh không thể xảy ra chuyện được. Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi sẽ không tha cho Tô Quỳnh Thy, cho dù tôi có chết cũng không bỏ qua cho cô tai”
Trần Mộc Châu như phát điên, cô ta hất hết đồ trên bàn xuống đất.
“Sao thế hả Mộc Châu? Ai chọc em tức giận thế?”
Hiếm khi Dương Thừa Húc về được một lần, bị mấy người anh em thân thiết biết được nên rủ đi chơi bời.
Dương Thừa Húc từ chối mấy ngày, hôm nay không tránh thoát nên vội vàng đi ra ngoài gặp mặt một lúc. Bây giờ mới về, anh ta vừa mở cửa ra thì suýt nữa đã bị một bình nước tẩy trang đập vào mặt, may là anh ta trốn nhanh.
Dương Thừa Húc nhìn cái bình rơi xuống cạnh chân mình rồi vỡ vụn thành từng mảnh, nụ cười cứng đờ trên mặt anh ta trở lại bình thường. Dương Thừa Húc thả món quà trên tay xuống rồi vội vàng đi lên hai bước, muốn an ủi Trần Mộc Châu một chút.
“Em muốn ra ngoài.”
Trần Mộc Châu nói với vẻ lạnh lùng, giọng điệu của cô ta rất cứng rắn, hoàn toàn không muốn thương lượng.
Cô ta cầm túi xách lên rồi muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Dương Thừa Húc kéo tay lại.
“Buông ra! Thừa Húc anh đừng có cản em, cho dù như thế nào thì hôm nay em cũng phải đi ra ngoài một chuyến”
Trần Mộc Châu giãy dụa một chút, trong mắt cô ta không hề có chút ấm áp nào.
“Mộc Châu, em quên rằng bây giờ em không thể đi ra ngoài rồi à? Bố em, nhà họ Hoắc, nhà họ Tô đều không muốn để cho em sống tốt. Nếu bây giờ em đi ra ngoài rồi bị bọn họ phát hiện thì phải làm sao đây? Bọn họ sẽ không bỏ qua cho em đâu”
Dương Thừa Húc nhíu mày, anh ta đã không cười nữa, vẻ mặt của anh ta lúc này khá giống với Dương Minh Hạo, nhìn rất đáng sợ.
Chỉ là người đứng đối diện Dương Thừa Húc bây giờ là Trần Mộc Châu, cô chiêu nhà họ Trần nổi tiếng là độc ác điêu ngoa từ nhỏ. Trong mắt cô ta thì khí thế của Dương Thừa Húc chẳng khác gì con nít ranh cả. Huống chỉ hai người ở chung với nhau lâu như thế rồi, hầu hết mọi chuyện đều là do cô ta quyết định. Cô ta đã quen với việc ra lệnh nên bây giờ càng không có khả năng nghe lời Dương Thừa Húc.
“Anh nên biết, anh không thể ngăn được chuyện em muốn làm đâu”
Thời gian không đợi người, chuyện Hoáắc Hải Phong xảy ra tai nạn xe cộ là chuyện của một tiếng trước. Tuy nói là được đưa tới bệnh viện kịp thời nhưng nếu Trần Mộc Châu không tận mắt nhìn thấy anh không sao thì cho dù như thế nào cô ta cũng không thể yên tâm được.
Đã nhiều năm như thế rồi, cô ta vẫn còn đang suy nghĩ rằng tại sao mọi chuyện lại đi tới bước đường này. Cô ta thay đổi đến nỗi chính mình còn không thể nhận ra. Chỉ có thể trốn sau lưng một người đàn ông quen nhau chưa được mấy tháng mà kéo dài hơi tàn.
Thân phận đáng để Trần Mộc Châu kiêu ngạo bây giờ lại như của nợ.
Cô ta nắm chặt điện thoại, cả đời này cô ta đều chưa từng được như ý nguyện.
Trần Mộc Châu dùng sức hất Dương Thừa Húc ra, nhưng cô ta chưa kịp mở cửa thì đã bị anh ta lôi tới góc tường, sau đó cơ thể của cô ta bay lên không trung rồi đập người xuống giường và lăn xuống đất Trần Mộc Châu ngẩn người, cô ta gỡ tóc dính trên mặt ra rồi nhìn về phía Dương Thừa Húc với vẻ khiếp sợ. Đây là lần đầu tiên cô ta bị Dương Thừa Húc đối xử như thế.
Trần Mộc Châu nhìn chằm chằm vào giường một lúc lâu, đột nhiên cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, hốc mắt cô ta đỏ bừng cứ như là ác quỷ bò ra từ địa ngục vậy.
Dương Thừa Húc giật mình, thời gian hai người ở bên nhau không dài cũng không ngắn. Đây là lần đầu tiên anh ta ra tay, mặc dù anh ta đã chuẩn bị tinh thần rất lâu nhưng đột nhiên bị Trần Mộc Châu nhìn như thế thì anh ta vẫn có chút run rẩy.