“Tôi, đời này tôi nợ ông, không trả được, kiếp sau, nhớ tới sớm một chút, tìm tôi…
“Bà đừng nói mấy lời buồn bã như vậy, Mộc Châu cũng là con gái của tôi, tôi sẽ không bỏ mặc nó, bà cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, chờ tỉnh ngủ, mọi việc sẽ được giải quyết.”
Đỡ Vũ Tuyết Phương nằm xuống, nước mắt dâng lên trong mắt Trần Tuấn Tú, hốc mắt đỏ bừng.
Trong trí nhớ của ông, Vũ Tuyết Phương mặc một chiếc váy đỏ, gương mặt xinh đẹp, là cô chủ cao quý của nhà họ Vũ, là người mà lúc trước Trần Tuấn Tú có mơ cũng không dám với tới, tất cả mọi người ở Hải Phòng đều cảm thấy bà sẽ được gả cho cậu cả nhà họ Tô, nhưng không ai nghĩ tới, cuối cùng cậu cả nhà họ Tô lại cưới một người phụ nữ vô danh.
Cùng năm đó, nhà họ Vũ gặp nạn lớn, khi ấy Vũ Tuyết Phương cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bố mẹ đã mất trong một vụ tai nạn may bay, ngay lúc đó, mọi người ai cũng nghĩ xem là cách nào cướp được Vũ thị trong tay bà, chỉ một đêm, lầu cao bị nghiêng, mọi người đẩy đổ tường nhà họ Vũ, hoàn toàn bị tiêu vong khỏi Hải Phòng, cô cả nhà họ Vũ cũng lưu lạc tới nơi bùn đất, ai cũng có thể giẫm đạp lên.
Lúc ông nhận được tin cho người qua, Vũ Tuyết Phương đã biến mất không thấy đâu, ròng rã một tháng, giống như là biến mất trong không khí, ông ta đã lật tung toàn bộ ngõ ngách trong Hải Phòng lên mà đều không tìm được.
Sau một tháng, vào một đêm mưa, bà đột nhiên xuất hiện ở cửa biệt thự nhà họ Trần, chính là một đêm đó, ông đã dùng toàn bộ nhà họ Trần để đổi lấy việc bà gả cho ông, nhưng ông không hối hận chút nào, chuyện may mắn nhất đời này của ông, chính là gặp được Vũ Tuyết Phương.
Nước mắt làm mắt mờ đi, cẩn thận giúp bà đắp kĩ chăn, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của bà, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhẹ nhàng tiến tới hôn bà một cái rồi vén chăn rồi xuống giường.
Ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, Trần Tuấn Tú ra khỏi phòng, nhìn Vũ Tuyết Phương một cái rồi đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Trần Tuấn Tú cầm điện thoại, nhìn về phía núi xanh nơi ra, tiện tay gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, bên kia mới nhận, một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Sao? Tìm tôi có việc gì?” “Hành động nhanh lên, chúng ta không có thời gian.” Giọng điệu lạnh nhạt, Trần Tuấn Tú đứng bên cửa sổ, dáng vẻ hoàn toàn khác với trước đó.
Bên kia im lặng, giọng điệu có chút bực bội cất lên: “Đã tăng tốc rồi, với tiến độ bây giờ nếu nhúng tay vào sẽ rất dễ bị phát hiện, còn một bước cuối thôi, tôi sẽ không mạo hiểm như vậy.
“Mượn dao giết người, chiêu này năm năm trước tôi đã dạy rồi, lần này nhất định đừng khiến tôi thất vọng đấy.
Trong bệnh viện, Tô Quỳnh Thy vừa mới tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra xong, không có gì đáng ngại, lúc này cô mới ầmĩ đòi về nhà.
“Em muốn về nhà” Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn Tô Kiến Định ngồi cách đó không xa.
“Không cho, ở đây mười lăm ngày, anh sẽ tự mình tới đón em về nhà.” Cúi đầu xử lý tài liệu trong tay, vốn không thèm nhìn cô, hai ngày này vì Tô Quỳnh Thy bị vu oan nên cổ phiếu của TQT bị sụt giảm, Tô Kiến Định bận đến sứt đầu mẻ trán.
“Ở nhà tịnh dưỡng cũng giống nhau mà, huống hồ, anh, những người kia dựa vào cái gì mà nói như vậy, em không có làm mấy chuyện đó.” Giọng điệu tủi thân, cộng thêm vẻ mặt như chực khóc của cô, Tô Quỳnh Thy ghé vào giường nhìn anh trai mình.
Tô Kiến Định lại mở lời, thả xuống văn kiện trong tay, anh đi qua xoa đầu của cô: “Người khác nghĩ thế nào không quan trọng, anh vẫn luôn tin Quỳnh Thy của chúng ta không phải người như vậy, Quỳnh Thy, mấy ngày này em an tâm ở trong bệnh viện dưỡng thương, anh vẫn luôn ở đây: Vừa dứt lời, cửa lại bị đẩy ra, Hoắc Hải Phong mang theo ý cười trên mặt xuất hiện trong tâm mắt của hai người.
Tô Quỳnh Thy liếc mắt, từ bỏ việc nhõng nhẽo, nằm lại trên giường, che kín chăn lên, chơi điện thoại di động, còn nói: “Cái bệnh viện rách nát gì vậy, không có mạng, ngay cả tín hiệu cũng không có.” Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Hoáắc Hải Phong bật cười, đi tới bên cạnh Tô Kiến Định: “Tôi có việc cần nói riêng với anh.
Tô Kiến Định nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh một chút, cau mày thả đồ trong tay xuống, đi theo Hoắc Hải Phong ra ngoài.
Thấy anh không phải tới tìm mình, Tô Quỳnh Thy thấy tò mò trong lòng, cắn môi định đi tới nhưng nhớ ra Hướng Minh, nên nghiến răng nằm nguyên tại chỗ, liều mạng thôi miên bản thân mới đè lại được sự tò mò trong lòng.
Đứng ở hành lang, ánh nắng bên ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào trên người Tô Kiến Định, anh ta dừng bước xoay người nhìn lại Hoắc Hải Phong.
“Tôi tìm được Đinh Tiến Đạt rồi” Hoắc Hải Phong đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt lạnh tanh nhìn Tô Kiến Định.
Sắc mặt lập tức thay đổi, Tô Kiến Định lạnh lùng nhìn anh: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?” “Đã phái người đi tra, trên nhất là rạng sáng hôm nay có tin.’ Hai tay đút túi quần, con ngươi đen như mực của Hoắc Hải Phong chợt lóe.
Tô Kiến Định có hơi nghi ngờ nhìn Hoắc Hải Phong, người bị điều tra năm năm mà không có tin tức gì, ai ngờ lại tìm được trong tình hình rối loạn này, Đinh Tiến Đạt xuất hiện cũng quá trùng hợp rồi. Tô Kiến Định cau mày nhìn Hoắc Hải Phong, hỏi: “Tin tức từ đâu?”
“Xuất hiện ngay trong hòm thư của tôi, ai đứng sau thì tạm thời chưa tra ra được.” Hoắc Hải Phong lắc đầu, lấy điện thoại ra, đưa cho Tô Kiến Định xem.
Tô Kiến Định xem xét email cẩn thận một lượt, lông mày nhăn lại càng sâu, chỉ có mấy chữ, nói rõ Đinh Tiến Đạt đang ở đâu, không còn gì khác, thậm chí ngay cả tên người gửi cũng không có.
“Trước tiên cứ tìm được Đinh Tiến Đạt đã…” Lời còn chưa dứt, điện thoại của Hoắc Hải Phong trong tay Tô Kiến Định lại vang lên.
Là Lâm Tiến Quân gọi điện thoại tới, Tô Kiến Định nhận điện: “Nói”
“Tổng giám đốc, đã tìm được Đinh Tiến Đạt, bây giờ đang trên đường trở về, lúc người của chúng tôi qua, anh ta đang nằm trên mặt đất hôn mê, chung quanh không phát hiện dấu vết của người thứ hai, đại khác tối nay có thể đến Hải Phòng”
“Được rồi, để lại một vài người ở đó tiếp tục điều tra, người thì trực tiếp đưa tới tâng hầm trong biệt thự” Siết chặt điện thoại, Hoắc Hải Phong cúp mắt, hai mắt nhìn Tô Kiến Định toát lên vẻ hung ác nham hiểm.
“Tìm được người rồi, tối nay tôi bảo Lâm Tiến Quân tới đón anh”
“Được” Hai người liếc nhìn nhau, sau đó quay người rời đi, Tô Kiến Định trở lại phòng bệnh, không để ý tới ánh mắt tò mò của Tô Quỳnh Thy, nhanh chóng xử lý công việc trong tay.
Thấy không ai để ý tới mình, Tô Kiến Định dứt khoát tự mình chơi, nhanh chóng ngủ thiếp đi, sắc trời dần tối, Tô Kiến Định nhẫn nại xử lý trong mọi chuyện cần thiết, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, tối nay thời tiết thật tốt.
Đợi lâu như vậy, anh ta cũng không sợ đợi thêm một lúc. Tô Kiến Định ngồi lại trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc Lâm Tiến Quân tới đã là sau nửa đêm, khi màn đêm u tối nhất, cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Tô Kiến Định mở hai mắt, đứng lên, ánh đèn màu cam trong phòng chiếu lên người anh, hòa làm một với sự tàn độc trên người anh.