Trần Mộc Châu cũng ở trong phòng, lúc đầu thì không sao, nhưng thời gian càng kéo dài, càng có cảm giác ngứa ngáy từ nơi sâu nhất trong cơ thể, lại càng khiến cô ta muốn lại gần Hoắc Hải Phong. Trân Mộc Châu chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ như thế này.
Lúc này, cô ta cảm thấy trong người như lửa đốt, không thở nổi, theo bản năng đến gần hướng Hoắc Hải Phong. Cô ta muốn trèo lên giường, thế nhưng hai tay làm thế nào cũng không nghe theo sai sử, cho dù cố gắng đến mấy thì tay chân vẫn mềm nhũn ngã lăn trên đất.
“Anh, anh Hải Phong” Trần Mộc Châu thấp giọng lẩm bẩm.
… Hoắc Hải Phong mím chặt môi, hai tay nắm chặt cứng. Nếu bây giờ anh có thể cử động thì việc đầu tiên anh làm chính là đá văng người phụ nữ này ra.
Là một người đàn ông có ý chí kiên định, anh cũng suýt chút nữa đã không thể chống cự được. Trần Mộc Châu vốn là một người phụ nữ đã có mưu tính từ trước, vì thế không hề có ý định chống cự, cô ta nhanh chóng thất thủ.
Nếu như lần này Hoác Hải Phong thất bại tại trận, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Trân chôn cất Trân Mộc Châu theo.
“Ách, anh có sao không? Em cứ có cảm giác nóng cả cơ thể.. ” Trần Mộc Châu nằm trên mặt đất, giọng nói phảng phất có chút mê hoặc.
Lúc nói chuyện, giọng nói của cô ta rất mềm, thoạt nghe như là tiếng thì thâm bên tai khiến người khác mềm nhũn cả người.
Cô ta vẫn lẩm bẩm điều gì đó nhưng anh không nghe rõ lắm, âm thanh giống như một con thú nhỏ, nhưng miệng lại thở dốc càng lúc càng dồn dập hơn.
Trần Mộc Châu trông chỉ hơi xinh đẹp thanh tú nhưng không ngờ giọng nói của cô ta lại hay hơn nhiều người, nói năng nhẹ nhàng như lưỡi câu. Nếu như không nhìn mặt thì vẫn có nhiều người đàn ông sẽ sẵn sàng theo đuổi.
Cô ta còn đang bò lên trên giường, vừa rồi bị đẩy ra khỏi giường là thời cơ quá tốt, nếu không bây giờ Hoắc Hải Phong cũng không thể như tranh thủ được khoảng thời gian dài như vậy.
Cơ thể anh nóng như sắp nổ tung, nhưng khó chịu đến mức nào cũng sẽ không bao giờ đến gần Trần Mộc Châu.
Thật lâu sau, tay chân anh mới có thể thoải mái cử động được, cũng không biết là trời xui đất khiến thế nào mà mùi hương lúc nãy bỗng trở nên dịu nhẹ hơn.
Hoắc Hải Phong ném lư hương vào trong bể bơi phía sau, loại hương gây họa thì hít vào ít chút nào tốt chút đó, tuy rằng anh đã hít vào không ít.
Mới vừa ném cái lư đi mà tay chân anh lại mềm nhũn cả ra, cố gắng ởi tới cửa. Đã vậy ông cụ Chánh còn khóa trái cửa, trừ khi phải phá khóa, không thì đừng nghĩ tới việc thoát ra bằng đường này.
Trần Mộc Châu đang quỳ mặt đất, có lẽ nhận thấy được Hoắc Hải Phong bước đi, cô ta chật vật bò vê hướng của anh. Trần Mộc Châu thật sự đánh giá thấp dược tính của loại hương này, hiện tại đang nửa tỉnh nửa mê, sợ rằng tùy tiện ôm một người đến đây thì cô ta đều sẽ cho rằng đó là Hoắc Hải Phong.
Hoắc Hải Phong đẩy ngã Trần Mộc Châu nằm ra giữa sàn, dứt khoát nhảy từ trên lan can xuống. Bể bơi bên dưới quanh năm đầy nước, ở đây cũng chỉ là lầu hai, nhảy xuống không chết nổi đâu, cùng lắm thì bị gãy chân là cùng.
Hoắc Hải Phong đứng không vững, chân mềm nhũn khi nhảy xuống, chúi đầu xuống dưới.
“Tùm!” Tiếng động khiến Lâm Tiến Quân đang đứng ở ngoài hồ bơi đầy kinh ngạc, vì lúc nấy anh ta tình cờ yêu cầu tài xế đỗ xe ở đây.
Hoắc Hải Phong vùng vẫy trong bể bơi một hồi, phát hiện tay chân không còn chút sức lực nào, cả người chìm thẳng xuống đáy, trái tim vô cùng nguội lạnh.
Anh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nhẹ nhàng hòa vào nước hồ. Anh không sợ chết, thậm chí đã nghĩ chết mới tốt, không chừng vẫn có thể đuổi kịp Tô Quỳnh Thy trên Hoàng Tuyền.
Nhưng mối thù của Tô Quỳnh Thy vẫn chưa trả, chuyện của nhà họ Tô cũng chưa điều tra, dưới Hoàng Tuyền, anh không còn mặt mũi nào để đối mặt với cô.
Có lẽ số mạng của anh vẫn chưa tới, ngay trước khi Hoắc Hải Phong bất tỉnh, Lâm Tiến Quân đã nhảy vào kéo anh lên.
“Tổng giám đốc, anh không sao chứ?” Không ngờ chỉ là một chuyến về nhà cũ đã ly kỳ như vậy, nhảy lầu chết đuối. Anh ta là trợ lý, sớm muộn gì cũng bị nhồi máu cơ tim chết mất.
“Đi bệnh viện…” Hoắc Hải Phong cố gắng phát ra ba chữ, nghiến răng nghiến lợi dựng vào người anh ta đứng lên.
Ông cụ Chánh chậm hơn một bước, khi nghe được tin tức thì Lâm Tiến Quân đã đến cứu người.
“Cháu… Đưa tay ra, ông cụ Chánh theo bản năng tiến lên một bước.
“Cháu sẽ không từ bỏ ý đồ của mình đâu, trên bàn ăn còn nói là ông nội cháu, thế nhưng đưa phụ nữ lên giường cháu lại không hề lưu tình một chút nào cả…” Không phải lần đầu anh tỏ ra thù địch rõ ràng như vậy, nhưng cho dù là lúc nào, ông cụ Chánh trong tiềm thức vẫn cảm thấy mọi chuyện có thể xoay chuyển. Chỉ có điều lần này, ông ta cảm thấy nó vượt quá tầm kiểm soát của mình.
“Hải Phong, chuyện này cũng bất đắc dĩ lắm ông mới làm vậy…” Không để ý đến ông cụ Chánh, Hoắc Hải Phong ra hiệu cho Lâm Tiến Quân mau đưa anh đi.
Khi Hoắc Hải Phong vừa bước lên xe, anh gục xuống một bên, hôn mê bất tỉnh, cả người nóng bừng, gọi mãi không đáp lại được nửa câu.
Tài xế hoảng sợ, lái chiếc xe phóng như bay, chưa đầy năm phút đã đến bệnh viện gần nhất.
Lúc kiểm tra và chụp phim lại, tinh thân Lâm Tiến Quân trở nên căng thẳng, nghĩ rằng anh mắc bệnh nan y nào đó, nên triệu chứng mới nặng như vậy.
Lâm Tiến Quân không hề hay biết cho đến khi bác sĩ truyền dịch cho Hoắc Hải Phong, bảo đó chỉ là do bị đánh thuốc mê và kích dục.
Sau khi sững sờ cả nửa đêm, đứng bên giường của Hoắc Hải Phong, Lâm Tiến Quân im lặng tỏ ra thương tiếc cho ông chủ của mình.
Vì thuốc quá mạnh, Hoắc Hải Phong ngủ cả ngày lẫn đêm trên giường, đến đêm hôm sau mới tỉnh lại.
“Tổng giám đốc, anh tỉnh rồi!” Sau khi chăm sóc anh một ngày đêm, Lâm Tiến Quân tự hỏi không biết tác dụng phụ có nghiêm trọng quá không. Bác sĩ cũng bị anh ta hỏi đến vô cùng phiền não, dù sao thì cuối cùng Hoắc Hải Phong cũng tỉnh lại.
“Bây giờ là lúc nào?” Anh đã lâu không lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó chịu.
“Mười giờ của tối ngày hôm sau, tổng giám đốc” Lâm Tiến Quân đưa nước cho Hoắc Hải Phong, đứng cúi người ở đầu giường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ba ngày sau anh sẽ đi Châu Âu với tôi, ngày trở về vẫn chưa quyết định, nhớ thông báo lại với bạn gái của anh nhé” Hải Phòng vô cùng rối loạn, Hoắc Hải Phong dứt khoát đi ra ngoài phát triển sự nghiệp, đúng lúc nhà họ Trần cũng có ý định này nên anh thuận tiện chắn đường người ta.
“Được” Trên mặt Lâm Tiến Quân cũng không thể hiện cảm xúc gì, thế nhưng trong lòng đã vô cùng đau khổ, anh ta đám lời một tiếng rồi quay trở về công ty để chuẩn bị. Ba ngày sau phải lên đường rồi, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, thời gian cũng không còn kịp nữa, ngay cả mong ước được gặp mặt bạn gái của anh ta cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Khi Lâm Tiến Quân rời đi, vẻ mặt của Hoắc Hải Phong nhanh chóng trở nên ảm đạm, nhưng sự tàn nhãn trong mắt lại khiến khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Xem ra có một vài người thật sự không kịp chờ đợi nữa rồi, tính tình của ông nội anh quả thực là người đầy thủ đoạn, có vẻ như đám yêu ma quỷ quái này ở Hải Phòng gần đây quá nhàn rỗi rồi.
Hai tháng không xuất hiện, đây cũng là thời điểm anh đến lúc anh thả lỏng gân cốt rồi.