Hoắc Hải Phong im lặng suy nghĩ trong chốc lát, chân mày nhíu lại, cảm xúc thay đổi.
“Tôi cần phải làm thao tác chuẩn bị cho một số chuyện, sớm nhất cũng phải tối mai mới có thể chuẩn bị tốt.” Sau khi xem xong nội dung được ghi trên tài liệu, Tô Kiến Định đẩy đến trước mặt Hoắc Hải Phong: “Chuyện cần làm và người liên quan đã được ghi rõ ở đây, cậu xem đi.”
Mất cả một buổi chiều mới hoàn tất những thứ này, Tô Kiến Định thở dài, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Hoắc Hải Phong nhưởng chân mày cầm lấy tài liệu đọc, sáng nay anh vừa lên kế hoạch đổi mới toàn bộ mọi thứ, tối đến Tô Kiến Định đã hoàn thành hẳn một danh sách kế hoạch được thiết kế kỹ càng tỉ mỉ, tuy anh biết hiệu suất làm việc của Tô Kiến Định rất cao, nhưng anh không nghĩ lại có thể cao đến mức này, anh ấy quả thật đã làm anh có chút giật mình.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện như vậy, anh cẩn thận xem xét kế hoạch được thiết kế kỹ càng tỉ mỉ, không có dấu hiệu bất thường, có một vài chi tiết còn làm anh cảm thấy bất ngờ, Hoắc Hải Phong xem xong, mặt không cảm xúc đẩy tài liệu trở lại.
“Mọi chuyện đã được anh sắp xếp tỉ mỉ, vậy tối mai, hy vọng anh có thể làm hết mình.”
Anh phụ trách chuyện thu hút sự chú ý của đối thủ, nếu như kế hoạch đã được lên danh sách kỹ càng như vậy, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh cũng không cần phải để tâm quá nhiều.
“Trước mắt tạm thời như vậy, Giang Húc Đông vẫn còn có thể lợi dụng, hai ngày sau tôi sẽ hẹn cậu ta ra ngoài, còn cậu chú ý Vũ Nguyên Hải, nhất định không thể để cậu ta theo kịp” Chỉ cần có thể hạ được Abel, Tô Kiến Định quyết dùng mọi thủ đoạn.
“Chuyện này không thành vấn đề, anh cứ yên tâm tin tưởng tôi, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép về trước.” Cô gái của anh vẫn còn đang thấp thỏm đợi anh ở nhà, Hoắc Hải Phong không đành lòng để cô phải sống trong lo lắng đề phòng suốt một thời gian dài như vậy, anh sốt ruột muốn trở về nhà càng sớm càng tốt.
“Về đi, mấy ngày nay cậu cần phải chú ý một chút, hơn nữa, tôi cũng nghi ngờ là có một người làm nội gián.
Tô Kiến Định cười khẽ, hất tay, thời gian cũng không còn sớm lắm, anh ta cũng phải đi xuống xem Tô Minh Tú như thế nào.
“Đúng rồi, cách đây mấy hôm Yaren đem đến vài thứ đã được phiên dịch, ngày mai tôi cho người đem qua”
Thật ra trước khi tan ca anh cũng đã phiên dịch xong những thứ này, nhưng lúc ấy anh vội về nhà, cũng không để ý, bây giờ đột nhiên nhớ tới nhưng những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là tài liệu để tham khảo mà thôi.
“Không cần gấp, ngày mai có thể chúng ta cũng không có thời gian gặp mặt, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm, nếu có chuyện gì xảy ra thì gặp mặt nói chuyện” Kế hoạch luôn thay đổi bất ngờ, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
“Yên tâm, tôi về đây, anh cả cứ đợi tin của tôi đi.” Nói xong, Hoắc Hải Phong đứng dậy rời đi.
Tô Kiến Định yên lặng ngồi trong thư phòng một lát mới sắp xếp tài liệu, cất vào tủ sắt rồi bước ra khỏi phòng.
Rời khỏi thư phòng của Tô Kiến Định, Hoắc Hải Phong sải bước nhanh hơn để trở về, thay vì tổn hai phút đi bộ như ban đầu, anh rút ngắn lại chưa đến một phút.
Trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Tinh Giang, Hoắc Hải Phong đi đến trước mặt ông, nhíu mày hỏi: “Trong thời gian này tăng thêm số lượng vệ sĩ, ông cho tuần tra kĩ lưỡng vào, một tổ hoạt động hai tiếng đồng hồ, một ngày hai mươi tư giờ không được gián đoạn tuần tra, bảo vệ tốt cho bà chủ và bọn nhỏ.”
“Cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, an nguy của bà chủ và cậu chủ, cô chủ nhỏ, tôi có chết cũng sẽ bảo hộ chu toàn” Tinh Giang cúi đầu lên tiếng, khuôn mặt càng thêm nghiêm túc.
Những thứ cần dặn dò cũng đã dặn dò xong, Hoắc Hải Phong xoay người chạy lên tầng, khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên.
Trong phòng, Hoắc Hải Phong chậm chạp không trở lại, anh tắm rửa xong xuôi mới vào phòng thì thấy Tô Quỳnh Thy đang nằm trên giường nhìn chằm chằm điện thoại.
Bên ngoài cũng không còn sớm nữa, Tô Quỳnh Thy đứng ngồi không yên, cô đang định đi tìm anh thì thấy cửa bị đẩy ra, thân thể cao lớn của Hoắc Hải Phong đang đứng ở cửa, nhíu mày, vẻ mặt hứng thú nhìn cô.
Anh xuất hiện bất thình lình như vậy, Tô Quỳnh Thy theo bản năng nằm ở trên giường, thuận tiện chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu và đôi mắt to tròn, bên trong là cảm xúc lo lắng, sợ hãi.
“Trốn trong chăn thì có thể thoát được, vậy lúc em tức giận anh cũng trốn trong chăn được không?” Hoắc Hải Phong từ từ bước tới, ngồi ở mép giường chọt lên trán của cô, mắt ánh lên ý cười như đang cười nhạo cô.
Tô Quỳnh Thy chu môi nhìn anh, lúc nãy cô còn cảm thấy áy náy nhưng sau khi nghe anh nói xong, bao nhiêu cảm xúc áy náy trong cô cũng tan biến hết.
Cô bĩu môi, kéo chăn xuống một chút để lộ ra đôi môi đỏ bừng, nói: "Anh đi tắm trước đi, anh ở ngoài cả ngày, hôi quá!” Nói xong cô còn ghét bỏ khụt khịt cái mũi, chui vào trốn trong chăn.
Hoắc Hải Phong tức giận, anh gõ nhẹ lên trán của cô, im lặng không trả lời, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, vừa kéo cà vạt vừa đi đến phòng tắm. Từ mép giường đi đến phòng tắm chỉ cách vài bước chân, Hoắc Hải Phong chỉ còn sót lại mỗi một cái quần, quần áo ném đầy đất, anh đi phía trước còn quay đầu lại nhìn cô cười một chút, rồi mới đóng cửa phòng tắm lại.
Tô Quỳnh Thy tận mắt nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, nhịp tim dần dần ổn định, cô rón ra rón rén chui ra khỏi chăn, xuống giường rồi chạy đến trước cửa phòng tắm, dán tai nghe ngóng tình hình bên trong nhưng không hề có bất cứ tiếng động nào cả.
Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát về kế hoạch của mình, vừa định đổi kế hoạch, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nước lao xao. Vừa nghe thấy âm