Tô Quỳnh Thy còn đang nằm trong lòng anh, thậm chí không đổi tư thế, dán sát vào người anh.
Hoắc Hải Phong đã phát hiện, chỉ cần một mình Tô Quỳnh Thy ngủ một chỗ, lật qua lật lại, thì cái giường có lớn thế nào cũng không thể chứa được một mình cô. Tư thế ngủ của cô rất kì lạ, nhưng chỉ cần cô ôm trong lòng vài thứ thì sẽ ngủ tương đối ngoan, giống như đang giả vờ ngủ vậy.
Nguyên nhân cụ thể đến giờ anh còn chưa tìm hiểu được, Hoắc Hải Phòng thầm thở dài, rồi nhẹ nhàng rút tay ra.
Hoắc Hải Phong hơi nhíu mày, cánh tay anh đã hơi tê, như đang cắm rất nhiều cây chậm. Chậm rãi rút tay ra, bàn tay vừa tới chỗ mặt Tô Quỳnh Thy, thì cô gái nhỏ chợt nhíu mày lại, đưa tay ra bắt lấy tay anh.
Hoắc Hải Phong còn chưa kịp cảm động, thì cô đã gối lên bàn tay anh ngủ ngon lành.
Anh biết gương mặt cô gái nhỏ còn non, thì ra cũng chưa lớn bằng bàn tay anh. Bàn tay anh hơi run run, không được chắc chắn, sợ đánh thức cô, nên không nhịn được mà nhỏ giọng gọi: “Quỳnh Thy, thoải mái ra chút."
Hình như Tô Quỳnh Thy mơ tới cái gì đó, hoặc là nghe thấy tiếng anh, nên gương mặt cô cọ xát trong lòng bàn tay anh, sau đó buông bàn tay lớn của anh ra, nói mơ: “Bố, mẹ."
Trong căn phòng yên tình, âm thanh kia rất rõ ràng. Hoắc Hải Phong giật mình, trong lòng anh dâng lên cảm giác cay đắng.
Đúng là anh không nghĩ tới điều này. Anh luôn cho rằng, nhiều năm như vậy, cô gái nhỏ đã sớm quen với việc rời khỏi bố mẹ mình. Nhưng mà, tình thân độc nhất vô nhị này, bất kể là ai cũng không thay thế được, cũng không có cách nào dứt bỏ được.
Càng có vẻ kiên cường thì càng yếu ớt, ngoài mặt càng vô tâm thì trong lòng càng bất an.
Nhìn có vẻ như cô đã không quan tâm đến chuyện này từ lâu, nhưng dưới bề ngoài nhu nhược lại cất giấu một trái tim yếu ớt lạ thường.
Hoắc Hải Phong duy trì tư thế sững sờ như thể một thời gian dài, cho đến khi cơ thể cứng ngắc, cô gái nhỏ lại một lần nữa ngủ say
Anh hốt hoảng lấy lại tinh thần, cánh tay anh đã hoàn toàn mất hết cảm giác, Hoắc Hải Phong nhịn xuống cảm giác khó chịu, vung vẩy nặn cánh tay, chịu đựng cảm giác như bị kim đâm.
Hiểm khi được ngủ tới giờ này, Hoắc Hải Phong xoa xoa cái đầu hơi hỗn loạn, bạn nhỏ Tô Hướng Minh cũng đã rời giường từ lâu, lúc này đang ngồi trên giường, yên lặng xem sách của mình.
Hoắc Hải Phong vẫn lấy văn kiện tài liệu của mình ra, chuẩn bị xử lý trước một chút, tiện thể chờ Tô Quỳnh Thy tỉnh dậy.
Hoắc Hải Phong vừa mới cầm văn kiện lên, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc”, có người gọi: “Chủ tịch."
Giọng nói của Lâm Tiến Quân vang lên ngoài cửa, Hoắc Hải Phong nao nao, tới vào lúc này, có lẽ là chuyện liên quan đến Sunrise. Hoắc Hải Phong hoảng hốt lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị đi mở cửa thì bạn nhỏ Tô Hướng Minh đã nhảy xuống khói giường, chạy ra mở cửa.
Trong mắt Hoắc Hải Phong toát ra ý cười, anh vẫn rời khỏi giường, cố gắng tự ngồi lên xe lăn: “Ra ngoài nói."
Lâm Tiến Quân đứng ở cửa sững sờ, vô thức nhìn thoáng vào trong phòng, sau đó củi đầu đi theo Hoắc Hải Phong ra ngoài.
Hai người tới một gian phòng khác, trên trán Lâm Tien Quân đã cháy ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tái nhợt, nhìn có vẻ không được ổn cho lãm. "Chủ tịch, những sản nghiệp hôm qua vừa mới khôi phục được lại gặp vấn đề. Giám đốc của một trong số các công ty con đó tham ô tiền công quỹ, cờ bạc nợ nần chồng chất, thậm chí còn đi vay nặng lãi, bây giờ đã bị công an đến bắt đi...”
Vất vả lắm mới khôi phục lại được một chút, thì lần này chỉ trong một buổi sáng đã bị làm cho tuột dốc thảm hại, thậm chí còn phải nhận thêm vài tổn thất khác. Sáng sớm ra Lâm Tiến Quân đã nhận được tin tức, vội vàng đến đây thông báo, kết quả là bị Tô Hướng Minh ngăn ở ngoài cửa, rồi cứ chờ tới bây giờ. "Tôi bảo anh tiếp cận Dương Minh Hạo, bên kia có tin tức gì chưa? Tìm cơ hội đàm phán với ts, nghĩ biện pháp đưa người ra ngoài." Chăn là Dương Minh Hạo đã không kìm được nữa rồi. Hoắc Hải Phong mím môi, dù biết bây giờ đối đầu trực diện thì Sunrise sẽ phải chịu tổn thất, thế nhưng cứ núp trong bóng tối như vậy cũng không ổn, chi bằng đánh cược một lần, có lẽ anh sẽ có cơ hội phản kích. "Tính cảnh giác của Dương Minh Hạo quá cao. Chỉ có điều mấy hôm nay ông ta vẫn luôn ở trong nhà, chỉ gặp thư ký của mình một lần, rồi không có hành động gì khác thường. Ngay cả Trần Hiền đã thử nhiều lần, luôn ngăn đón ông ta, nói là có chuyện cần bàn bạc, nhưng cũng không thể làm gì được."
Lâm Tiến Quân thở dài, trước hổ sau sói, cục diện này đúng là khó có thể hành động được.
Hoắc Hải Phong nhíu mày, nói: “Cố gắng tiếp xúc. Bên Tô Kiến Định có tin tức gì mới không?" “Bên chỗ Chủ tịch Diệp cũng đã có tin tức, phải người truyền tin về, rất có thể anh ta đang ở trong tay công tước Otto, nguyên nhân cụ thể chưa điều tra ra được. Chỉ là, hình như chuyện này có liên quan đến ông cụ."
Lâm Tiến Quân hơi không chắc chắn nhìn về phía Hoắc Hải Phong. Không ngờ kết quả điều tra được chuyện này lại có liên quan đến ông cụ nhà họ Hoắc, hình như có gì đó không đúng... "Điều tra cẩn thận lại từ đầu một lần nữa"
Lông mày Hoắc Hải Phong đã nhắn chặt lại. Chuyện Tô Kiến Định ra nước ngoài có liên quan với ông nội, anh có biết, nhưng mà lại có liên quan đến cả công tước Otto nữa, thì có vẻ hơi phiền toái.
Lâm Tiến Quân căng thẳng đáp: "Chủ tịch yên tâm."
Hoắc Hải Phong hơi bực bội phẩy tay. Đến khi gian phòng yên tĩnh lại, bàn tay trái của anh nhẹ nhàng vuốt lên tay nắm bên trái của xe lăn, nheo mắt nhìn về phía xa. Thời tiết hôm nay khá tốt, không một gợn mây, bầu trời xanh trong, gió nhẹ phe phẩy...
Hoắc Hải Phong ngồi bên cạnh cửa sổ, nhắm mắt suy tư, ánh mặt trời đã chiếu lên tận người mà anh cũng không phát hiện ra. Đến khi anh lấy lại được tinh thần, thì cả người đã đổ mồ hôi.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần Tô Quỳnh Thy rất phấn chấn. Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, đã nhiều lần bị Hướng Minh bắt gặp mình và Hoắc Hải Phong ngủ cùng một giường, nên lúc này Tô Quỳnh Thy vô cùng bình tĩnh. Cô ngồi trên giường đưa mắt nhìn cậu bé đang mỉm cười với mình, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh vuốt vuốt tóc, cầm quần áo để thay đi vào nhà vệ sinh.
Có phải lần đầu tiên bị con trai thấy đâu. Đều là người một nhà, không cần phải xấu hổ gì cả.
Tô Quỳnh Thy đánh răng rửa mặt xong xuôi, hít thở sâu một hơi rồi mở cửa, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé đã cứng ngắc, đi ra bên ngoài. Trời cũng không còn sớm, cô cũng sắp phải đi rồi.
Nhìn đồng hồ xong, cô nhìn quanh một vòng. Hoắc Hải Phong vẫn chưa về, Tô Quỳnh Thy miễn cưỡng nở một nụ cười, nói với Tô Hướng Minh: “Hướng Minh, bây giờ mẹ có việc phải về nhà một chuyến, đến lúc bố trở về, con nói với bố giúp mẹ được không?"
Nói thẳng lời tạm biệt, đối với cô mà nói là có hơi tàn nhẫn. Cô sợ mình không kìm được mà rơi nước mắt, vừa lúc nhân dịp này, có thể đi được luôn cũng tốt. "Mẹ về nhà mà không dẫn con theo sao? Con cũng muốn về nhà." Tô Hướng Minh chui vào lòng Tô Quỳnh Thy, động tác hơi vội vã, giống như sợ là Tô Quỳnh Thy sẽ bỏ cậu bé lại. Hai tay cậu bé ôm chặt lấy cổ cô, dua sát vào người cô, lưu luyến không rời. "Hướng Minh ở chỗ này với bố được không? Mẹ có một số việc cần làm, nhất định mẹ sẽ về với con, nhé?”
Vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, để cậu ngoan ngoãn nghe lời, lúc này, trên mặt Tô Quỳnh Thy đã giàn giụa nước mắt, cái mũi cay cay khó chịu. Sợ mình khóc nấc lên sẽ khiến con trai lo lắng, nên cô dứt khoát quay người rời đi ngay lập tức.