Trêu đùa đứa nhỏ không chút nương tay xong, Hoắc Hải Phong cười tủm tỉm nhìn xem thành quả sau mười phút thuyết giáo của mình, trả người lại vào trong ngực Tô Quỳnh Thy. Thậm chí anh còn giương cằm lên với cô, điệu bộ cao ngạo chờ khen ngợi. "Mẹ, chọn socola thì tốt hơn, con nghe theo mẹ." Tô Quỳnh Thy ngồi một bên xem kịch hay, bị bản lĩnh lừa gạt trẻ con của Hoắc Hải Phong làm cho sửng sốt, đến cô kém chút nữa cũng tin là thật, huống hồ chi đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi. Tô Quỳnh Thy dở khóc dở cười trừng Hoắc Hải Phong, gượng gạo nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta xem tiếp những thứ khác đi."
Nói xong liền nắm tay nhỏ của Tô Hướng Minh đi đến bên giường, nửa đường hai người còn vừa kề tại nói nhỏ vừa liếc nhìn anh, điệu bộ lén lén lút lút không giống như đang khen ngợi.
Sau khi đến gặp Tô Quỳnh Thy xong, rạng sáng ngày thứ hai, Hoắc Hải Phong đã cùng Tô Kiến Định đi ngục giam.
Thủ tục thăm tù khá phức tạp, cộng thêm Dương Minh Hạo là tội phạm được đặc biệt chú ý, nên hai người họ đi từ sáng sớm, chờ nửa giờ mới được vào gặp. Dương Minh Hạo đã hoàn toàn không còn sự hăng hái trước đó, cả người dường như già đi mấy chục tuổi, đầu đầy hoa râm, nếp nhăn trên mặt xếp chồng, loại khí thế đầy người như lúc mới gặp đã gần như tiêu tán hết, hiện tại nhìn chẳng khác nào một ông lão bình thường. "Hiếm khi được gặp đồng thời cả tổng giám đốc Hoắc và tổng giám đốc Tô, sao nào, mới đây mà đã nghĩ thông suốt rồi à?"
Đợi ở trong này gần một tháng, Dương Minh Hạo đã sớm không chờ nổi muốn đi ra ngoài, một nơi như thế này, cho dù thời điểm ông ta khó khăn nhất cũng chưa từng trải qua, vì vậy khiến tính tình của ông ta cũng đã bị mài giữa đi không ít.
Bộ quần áo trên người đã là bộ cuối cùng có thể miễn cưỡng đi gặp mặt người khác, qua thêm mấy ngày nữa, có lẽ cũng phải giao lại cho cai ngục rồi. "Thật sự bản lĩnh, đã bị như vậy rồi còn có thể cấu kết với người bên ngoài." Hoắc Hải Phong khẽ cười một tiếng, trong mắt nồng đậm khinh thường. "Tôi tự có cách của mình, đương nhiên thuốc giải phải đợi sau khi tôi được tự do thì mới đưa cho các người!" Lần trước thư ký đã đưa cho ông ta một chiếc chìa khóa, ông ta cố gắng cất giấu chính là vì thời khắc này. "Tôi không tin ông, nói cho tôi thuốc giải ở nơi nào trước, tôi không giống như ông, một khi đã nói thì nhất định giữ lời." Tô Kiến Định kéo lại quần áo trên người, bắt chéo chân ngồi trước bàn, liếc mắt nhìn sang, không hề mảy may để Dương Minh Hạo vào mắt. "Cậu giúp tôi ra ngoài trước, tôi sẽ nói cho cậu biết một nửa, đợi tôi hoàn toàn tự do, tôi sẽ nói ra nửa còn lại, thuốc độc thường bộc phát có chu kỳ, tổng giám đốc Tô tốt nhất vẫn nên quyết định sớm thì hơn, khi nào độc sẽ phát tôi cũng không biết được đâu."
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Dương Minh Hạo không học được gì khác, chỉ có mánh lới vừa ăn cướp vừa la làng là học được mười trên mười. Cho dù hai người trước mặt có cầu xin ông ta, ông ta cũng sẽ không để vào trong mắt, nắm chặt điều kiện trong tay, bất luận thế nào cũng không hé miệng. "Tôi có thể mang ông ra ngoài, có điều tôi muốn ông trả lời hai vấn đề này trước." Nếu tiếp tục như vậy sẽ chỉ là cuộc cãi vã vô nghĩa mà thôi, Tô Kiến Định liếc mắt nhìn sang, chậm rãi kéo ghế ra, nói chuyện với loại người này, sẽ chỉ khiến tâm trạng cực kì tệ. Đã đến nước này, ông ta cũng không cón gì phải giấu giếm nữa, Dương Minh Hạo dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, dựa vào ghế, hiếm khi thả lỏng tinh thần căng thẳng được một chút đáp: "Hỏi đi." "Làm sao ông quen Yaren?" Mười năm trước, thậm chí Dương Minh Hạo còn không phải chủ tịch UBND của Hải Phòng, một nhân vật nhỏ ở trong xó xỉnh như vậy, vì sao Yaren lại chọn trúng ông ta. Đã vậy còn phí nhiều công sức như vậy để nâng đỡ, hiện tại lại hao tâm tổn trí cứu người ra ngoài. "Khoảng hai mươi năm trước, lúc ấy Yaren lén đến Hải Phòng tìm người, tôi đã cứu cậu ta một mạng, còn giúp cậu ta tìm được người muốn tìm." Nói đến đây, ác ý và vui vẻ trong mắt Dương Minh Hạo vọt ra không chút che giấu, nhìn Tô Kiến Định cười hắc hắc, nói tiếp: "Đúng vậy, chính là mẹ của cậu, Yelis, Vũ Tuyết
Phương vốn không muốn hại mạng người. Thuốc nổ là do tôi tự mình người bố trí, thử nghiệm trước sau không dưới mười lần, cuối cùng mới khống chế tốt số lượng, phát huy được hết tác dụng!" "Vậy thì vấn đề thứ hai, Vũ Nguyên Hải và ông có quan hệ thế nào?" Tô Kiến Định nheo mắt lại, nhìn Dương Minh Hạo, lai lịch và thân thế của Vũ Nguyên Hải, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều lần, cũng suy diễn đủ kiểu, nhưng không hề có một chút đầu mối nào.
Hắn ta hận nhà họ Hoắc đến nỗi nhất định phải bắt bọn họ trở thành mồi lửa, ngoại trừ người bên người ông ngoại kia thì chỉ còn lại Dương Minh Hạo là có khả năng liên quan. "Bố mẹ của Vũ Nguyên Hải là do tôi bức tử, mẹ của cậu ta vốn không muốn chết, nên tôi đã nói cô ta và đứa con gái rác rưởi của cô ta còn sống sẽ chỉ liên lụy Vũ Nguyên Hải, nên cuối cùng cô ta mới hạ quyết tâm tự sát. Cậu nói xem muốn tốt cho người nhà mà sao lại nghĩ không ra chuyện đó chứ!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Từ hai mươi năm trước khi gặp Yaren trên thuyền hải tặc, ông ta đã hoàn toàn ném bỏ lương tâm của chính mình, bất kỳ thứ gì có thể mang lại lợi ích cho ông ta thì mới thực sự là đồ vật hữu dụng, còn lại đều là thứ vướng víu cần vứt đi! "Đã nói khí thể đến như vậy, còn Dương Thừa Húc thì sao? Ông chẳng những lừa người khác, mà còn lừa chính mình nữa à!"
Xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta không chút lưu tình, Tô Kiến Định cười rạng rỡ một tiếng, kẻ thù càng buồn thì anh ta càng vui vẻ. "Các cậu thì hiểu cái gì! Những chuyện đó các cậu không đủ tư cách để hiểu, tôi đã trả lời cậu hai vấn đề, mau tranh thủ thời gian mang tôi rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi!" Mấy chục năm rèn luyện và giao tiếp của Dương Minh Hạo, chỉ trong một tháng ngồi tù đều đã bị hủy sạch sẽ.
Hoắc Hải Phong lạnh lùng nhìn Dương Minh Hạo, muốn ghi nhớ sắc mặt buồn nôn hiện tại của ông ta tận sâu đáy lòng. Anh tự khuyên bảo mình, bất luận như thế nào, bất cứ khi nào, cũng không được làm chuyện trái với lương tâm đ*o đức của mình như thế "Tôi sẽ dẫn ông ra ngoài, cứ chờ đi, tôi đi làm thủ tục." Tô Kiến Định cố gắng tiêu hóa mấy lời Dương Minh Hạo vừa nói, quay đầu rời đi.
Anh ta đã trình lên phía trên chứng cứ vô cùng hoàn chỉnh, muốn đưa người vào rất đơn giản, nhưng muốn mang người đi ra thì có rất nhiều chỗ cần phải được xóa bỏ. Cũng may anh ta đã dự liệu trước hướng đi, bây giờ mọi chuyện coi như cũng không khác mấy.
Chờ chưa đầy một tiếng, Dương Minh Hạo đã theo sau Tô Kiến Định đi ra. "Quần áo đâu?" Âu phục ông ta mặc trên người vẫn là bộ đã mặc vào ngày bị bắt đi, Tô Kiến Định cảm thấy có chút chán ghét, căn bản không muốn trả lời của loại người này. "Cầm cái này đi tìm thầy của Vũ Nguyên Hải, chờ hai chìa đều đưa cho cậu, ông ta sẽ giao thuốc giải ra." Dương Minh Hạo vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái chìa khóa nhỏ, vứt cho Hoắc Hải Phong, rồi trực tiếp đi tới xe, tự mình ngồi vào ghế sau tài xế, hai tay sửa sang lại quần áo, nhìn qua cứ như ở đây ông ta mới là sếp. "Tôi đi xác thực trước, anh hai dẫn ông ta đi đi." Hoắc
Hải Phong không muốn tiếp tục đi chung với loại cặn bã này, anh tự mình đoạt lấy một chiếc xe khác, lên xe phóng đi, động tác nhanh chóng dứt khoát, hoàn toàn không cho Tô Kiến Định có cơ hội phản ứng.
Đưa mắt nhìn Hoắc Hải Phong rời đi, Tô Kiến Định lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, không cách nào giữ được bình tĩnh
Một đường phi nhanh tới bệnh viện, Hoắc Hải Phong chịu đựng lửa giận ngập tràn.