Có một cảm giác khiến người khác thấy quen thuộc nhưng nhất thời lại không nói ra được rốt cuộc là quen thuộc ở đâu.
“Không có gì đáng để tôi phải giận cả, Tô Mộc Trà, tôi không thân với cô, cô đừng tưởng tôi không biết lúc này cô ra đây đứng vì muốn làm cái gì, tiện thể nói luôn, hãy dẹp những suy nghĩ không thực tế trong đầu cô đi, nếu không..."
Tô Minh Tú không hề nể mặt cô gái đang đứng trước mặt chút nào, bao nhiêu tuổi rồi còn phải đi học, nói ra không sợ mất mặt sao!
Tô Mộc Trà thẹn đỏ cả mặt, đôi mắt mang theo sự xấu hổ cùng với nước mắt long lanh nhìn Tô Kiến Định ưỡn ẹo nắm lấy áo của mình, run rẩy gọi một tiếng: “Anh rể, không phải em..."
“Gọi anh rể cô để làm gì, có giỏi cô gọi tôi này, nếu như bây giờ cô dám bày ra bộ dạng kia của cô ở trước mặt tôi may ra tôi còn miễn cưỡng chấp nhận được, muốn quyến rũ anh rể cô sao!”
Đối với đứa em gái này của mình, Tô Minh Tú chẳng nể mặt gì, cô ấy cũng không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ chỉ yêu thương Tô Mộc Trà, họ chưa bao giờ tin vào lời nói của cô ấy, từ nhỏ đã phải gánh tội thay vô số lần nên Tô Minh Tú sớm đã nhìn thấu được đứa em gái này của cô ấy rốt cuộc là loại hàng gì, từ sau khi trưởng thành hai người đối chọi vô cùng gay gắt.
“Bố, bố nhìn chị xem, toàn nghĩ xấu cho con thôi, thật ra con không nghĩ nhiều như vậy, con chỉ là, chỉ là muốn chào hỏi mọi người mà thôi, dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh rể đến nhà, phải làm quen chứ...
Tô Mộc Trà xoay người ngồi xuống, cúi đầu bắt lấy tay của Tô Văn Minh, mái tóc đen tuyền rủ xuống, chỉ để lộ ra một chút chiếc cằm trắng sứ, điểm thêm hai giọt nước mắt trong suốt, trông dáng vẻ yếu đuối đáng thương vô cùng.
Tô Kiến Định căn bản không hề nhìn cô ta, thậm chí lúc Tô Minh Tú nói mệt còn chu đáo đưa một ly nước, cẩn thận đút cô ấy uống xong, ngồi một bên híp mắt cười xem kịch, chẳng qua là ánh mắt của anh ta vẫn luôn đặt trên người của Tô Minh Tú mà thôi.
Đôi mắt của Tô Mộc Trà ẩn giấu sau tóc, trừng mắt nhìn vào hai người ngồi đối diện mình một cách hung dữ, sự thù hận và đố kị trong mắt hiện rõ, ngón tay thon dài nắm chặt váy của mình, mười ngón dùng sức trắng bệch.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ mà cô ta muốn, cho dù là thứ mà Minh Tú thích cũng chỉ có thể là của cô ta, dựa vào cái gì mà cuối cùng cô ấy có thể gả cho một người đàn ông tốt như thế, mà cô ta chỉ có thể tìm những người xấu xí!
Sự đố kỵ và không phục khiến nội tâm của cô ta không nhịn được muốn điên lên, cho đến khi Tô Kiến Định không vui nhìn qua, Tô Mộc Trà mới hoảng loạn rủ đầu xuống, ra vẻ thương tâm, đầu mày hơi run, từ nhỏ đến lớn cô ta rất thành thục những chuyện này.
“Lần này cháu đến đây mục đích chủ yếu là muốn xin bác được lấy Minh Tú, cháu cũng khá bận không có thời gian ở đây dự vui đoán đó cùng mọi người, không cần biết bác có đồng ý hay không, trễ nhất là ngày mốt cháu sẽ đưa cô ấy đi, từ nay về sau cô ấy và nhà họ Tô các người sẽ không còn quan hệ gì nữa, đương nhiên bác đồng ý là tốt nhất, không đồng ý cháu cũng sẽ có cách khiến bác đồng ý, tự mọi người xem quyết định thế nào đi.”
Mặc dù anh ta chỉ mới đến đây được vài tiếng đồng hồ nhưng Tô Kiến Định thấy rất rõ, đám người này không hề đối xử với bảo bối của anh ta như người nhà, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì lớn, còn không bằng về sớm một chút, ít nhất còn có thể tiến hành hôn lễ sớm hơn!
“Cậu Định, mặc dù tình cảm giữa tôi và Minh Tú không quá tốt nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng là bố của nó, chẳng lẽ cậu muốn có một cuộc hôn nhân không được bố mẹ chúc phúc thật sao! Cậu cảm thấy như vậy Minh Tú có hạnh phúc không!”
Tô Văn Minh nhịn lửa giận xuống, nếu như không phải vì kiêng dè gia tộc Otto sau lưng của Tô Kiến Định thì bây giờ ông ta đã tống cổ Tô Kiến Định ra rồi!
“Vốn dĩ tình cảm đã không tốt, hà cớ gì bây giờ lại phải ở đây giả vờ, Tô Văn Minh cháu không phải đang thương lượng với bác mà là đang thông báo cho bác."
Nói xong Tô Kiến Định cũng không muốn ăn nữa, ăn cơm với một người ghê tởm như vậy, anh ta sợ đến lúc đó sẽ không tiêu hóa được.
Cô gái mà anh ta cưng chiều yêu thương hết mực vậy mà họ lại nhục mạ và bắt nạt như thế, Tô Kiến Định không chịu nổi nữa.
Đợi sau khi Tô Kiến Định và Tô Minh Tú rời đi, Tô Mộc Trà ngẩng đầu khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình, khuôn mặt tăm tối, khoanh tay trước ngực: "Không phải bố nói người đàn ông Tô Minh Tú dẫn về lần này rất dễ nắm bắt sao!” Ngay từ đầu khi cô ta nhận được tin cô ta đã bỏ hết những người đàn ông mà cô ta cố gắng hết sức để có được để mau chóng trở về, đúng là cô ta không thể phủ nhận người đàn ông tên Tô Kiến Định cực kì ưu tú, sau lưng là gia tộc Otto, bản thân lại có tài lớn lên lại đẹp trai, đúng là người đàn ông hiếm có khó tìm.
Nhưng người đàn ông như vậy không dễ quyến rũ được, lúc đó mà cô ta mà có một tí suy nghĩ nào muốn làm hại đến Tô Minh Tú, kết cục của cô ta chắc chắn sẽ không vô lo giống như vậy, thậm chí sau này cô ta chết như thế nào cũng không biết.
“Mộc Trà, từ nhỏ con đã thông minh hơn Tô Minh Tú, vừa nghe lời vừa đáng yêu, chẳng lẽ người đàn ông mà tô Minh Tú lấy được mà con lại không sao?” Nghĩ đến lỗ hổng mà mình phải đắp vào sau lưng, Tô Văn Minh lại tiếp tục kích động con gái mình.
“Bố, thứ mà bố muốn con làm, con đã rõ nhưng bố phải biết rằng loại người như Tô Kiến Định không đụng được, sẽ chết đó!”
Với danh nghĩa người từng trải qua vô số đàn ông như Tô Mộc Trà, người như thế nào có thể đụng được, người như thể nào không đụng được, mắt của cô ta có thể phân biệt được rất rõ ràng, vì vậy lúc đó đã thử thăm dò trên bàn ăn, chủ yếu một điều cũng là vì không muốn từ bỏ nhưng kết quả lại rất rõ ràng.
“Bố đã lên kế hoạch hết rồi, con chỉ cần làm theo thôi, nhất định Tổ Kiến Định sẽ là của con, Mộc Trà, bố không chỉ đang giúp mình mà còn đang giúp con, chẳng lẽ con cam tâm tình nguyện để ngày tháng sau này phải chịu thua dưới tay Tô Minh Tú sao?”
Tô Văn Minh đã không còn cách nào nữa rồi, công ty tổn thất quá lớn, càng kéo dài thời gian thì cơ hội cứu vấn công ty càng ít, không chỉ như vậy, cho dù không từ thủ đoạn ông ta cũng phải cứu tập đoàn nhà họ Tô!
“Bố, bố hãy nói thật cho con biết