Khi về tới nhà thì cũng đã gần tới giờ cơm tối, Tô Quỳnh Thy nghĩ mình vẫn còn bị chênh lệch giờ, chưa chắc có thể dậy nổi nên cô đã dặn dì giúp việc đừng gọi mình, sau đó mới ung dung đi về phòng ngủ.
Ba ngày trước Lê Quốc Nam đã về tới nhà họ Lê rồi, vừa vê anh đã gióng trống khua chiêng dẫn bà Nhung ra ngoài ở. Anh ta cũng bắt đầu tung tin mình đã kết hôn và có con với bên ngoài, cùng lúc đó cũng bắt đầu tiếp xúc với sản nghiệp của nhà họ Lê.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố Hải Phòng đều dồn mắt về phía Lê Quốc Nam. Thậm chí cái tin TQT vừa về cũng chẳng hề tạo nên cơn sóng lớn nào.
Hoắc Hải Phong đứng ở tầng cao nhất rồi nhìn vào phía TQT đang đứng sừng sững cách đó không xa. Tô Kiến Định cố ý đặt công ty ngay bên cạnh tập đoàn Sunrise.
“Thưa chủ tịch, đã điều tra rõ ràng rồi ạ.” Lâm Tiến Quân đứng cách đó không xa, anh ta nói với vẻ nghiêm túc: “Đúng là anh Tô Kiến Định đã đi về chung với cậu cả Nam.
Đã theo dõi ba ngày, không hề phát hiện bất cứ gió thổi cỏ lay nào.” Lâm Tiến Quân cũng không phải là người liều lĩnh, anh ta đã đi theo Hoắc Hải Phong năm năm rồi, bây giờ phong cách xử lý mọi chuyện của anh ta lại càng thêm giống Hoắc Hải Phong.
“Còn về phần vợ con mà cậu cả Nam nói thì tạm thời bây giờ còn chưa có tin tức. Cả thành phố Hải Phòng đều đang chú ý tới, tin rằng không bao lâu nữa là sẽ bị đào ra thôi.” Hoắc Hải Phong quay người lại, anh để hai tay trước ngực, bờ môi có chút mấp máy. Anh nhắm mắt lại rồi dựa vào ghế, vẻ mặt có chút tái đi.
Lâm Tiến Quân im lặng thở dài một tiếng, rón rén đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Anh ta đã đi theo Hoắc Hải Phong nhiều năm rồi, tận mắt nhìn thấy Hoắc Hải Phong đi từng bước tới bây giờ, anh ta có thể cảm nhận được sự khó khăn trong đó.
Con em nhà giàu, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, nhưng ngay cả cơ hội gặp bố mẹ đơn giản nhất cũng chẳng được mấy lần…
Lê Quốc Nam gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí còn tung tin mình có vợ con, trong khi Tô Kiến Định lại im lặng ẩn núp. Điều này khiến cho Hoắc Hải Phong không thể không suy nghĩ nhiều, có khi nào có kỳ tích không.
Tô Kiến Định quay về, Trần Mộc Châu đã tự mình cảm nhận anh ấy là loại người như thế nào. Lúc trước cứ nghĩ rằng Tô Kiến Định sẽ không tỉnh lại nữa nên cũng chẳng quan tâm gì nhiều. Bây giờ Tô Kiến Định lại trở về một cách đàng hoàng như vậy, điều này khiến cho cô ta không thể không nghi ngờ anh ấy trở về báo thù.
Năm năm trôi qua đã khiến cho Trần Mộc Châu trưởng thành hơn rất nhiều, cũng tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Trần, cho dù bây giờ Tô Kiến Định có muốn đối đầu với cô ta thì chỉ sợ rằng không thể.
Trong đầu Trần Mộc Châu nhanh chóng suy nghĩ ra mấy phương án, cô ta trực tiếp đi tới tập đoàn Sunrise. Vốn Trần Mộc Châu còn nghĩ rằng cũng sẽ không vào được như những lần trước, ai ngờ cô ta mới tới không lâu thì Lâm Tiến Quốc đã dẫn cô ta đi vào.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn của chủ tịch chỉ có hai màu trắng đen.
Ba giá sách lớn đã chiếm mất một nửa không gian rồi, một nửa còn lại chỉ trưng bày một cái bàn làm việc đơn giản và mấy cái ghế, thậm chí còn không có ghế sôpha.
Đây là lần đầu tiên Trân Mộc Châu được bước vào văn phòng của Hoắc Hải Phong, cô ta có chút vừa mừng vừa Sợ.
“Hải Phong, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi sao?” Trần Mộc Châu thích Hoắc Hải Phong, thích ròng rã hai mươi năm trời.
Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Hoắc Hải Phong thì trong mắt của cô ta đã không thể chứa được những người khác. Hai mươi năm trời, Hoắc Hải Phong đã trở thành chấp niệm day dứt sâu thẳm nhất của cô.
“Tô Kiến Định về rồi.” Hoắc Hải Phong khép hờ mắt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng rất im lặng, chỉ có tiếng ngón tay anh gõ lên bàn cạch cạch.
Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời ngoài kia như vừa được tẩy rửa, cả cửa sổ cũng lộ ra sắc thái sáng rỡ. Trời dần dần tối xuống, muôn màu muôn vẻ, bóng đêm dần dần xuất hiện.
Mặt của Trần Mộc Châu cứng lại, cà phê cô ta cầm trong tay mang theo một chút hơi đắng, nhẹ nhàng tản ra khắp căn phòng. Trân Mộc Châu hơi cúi đầu, cô ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hoắc Hải Phong đang để trên bàn, do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Em không hiểu anh muốn nói cái gì.
Em cũng vừa mới biết chủ tịch của TQT lại là Tô Kiến Định” Hoắc Hải Phong không trả lời, không biết anh lấy một điếu thuốc ở đâu ra, anh kẹp vào ngón tay nhưng đốt mà không hút.
Trần Mộc Châu nhận ra được lần này Hoắc Hải Phong đồng ý để cho cô ta tiến đến có lẽ hoàn toàn không phải là muốn tiếp nhận cô ta.
Trần Mộc Châu thở dài rồi ngẩng đầu lên, cô ta tựa lưng vào ghế rồi hơi nheo mắt lại. Khí thế của cô ta càng ngày càng mạnh, dù sao thì cũng đã lăn lộn ở Phước Sơn năm năm trời: “Anh có ý gì đây hả Hải Phong, em đợi anh nhiều năm như vậy rồi. Trước kia ông nội nói em là vợ sắp cưới của anh, anh cũng không phản đối. Anh chờ tới bây giờ mới nói có phải là hơi quá đáng rồi không? Chẳng lẽ anh định bắt nạt Phước Sơn nhà em à?”
Hoắc Hải Phong nghiêng đầu qua, lầu cao san sát nhau, ánh đèn neon sáng lên, hắt vào trong văn phòng, phủ lên đôi mắt anh một tâng sáng. Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu một lúc lâu rồi nói với giọng điệu khẳng định: “Chuyện của Quỳnh Thy năm xưa là cô làm đúng không.”
“Làm sao mà thế được. Hoắc Hải Phong, không có bằng chứng thì cho dù anh không thích em anh cũng không thể nói xấu em như vậy.” “Đúng là tôi không có bằng chứng.
Trần Mộc Châu, nếu như không phải có nhà họ Trân chống lưng thì cô cho rằng bây giờ cô còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi được à?”
Hoắc Hải Phong điều tra ròng rã năm năm trời, nhưng chẳng hề tìm ra một chút xíu chứng cứ nào. Trân Mộc Châu của năm xưa không thể nào thông minh như vậy được, thậm chí anh còn không biết người giúp đỡ cô ta là nam hay nữ. Đó mới là điều đáng sợ nhất.
“Cũng vì người phụ nữ anh yêu chết rồi, cũng bởi vì em yêu anh nên là do em hại cô ta đúng không? Từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ tới chuyện hại Tô Quỳnh Thy, cho dù anh có tin hay không thì em cũng không làm chuyện đó.”
Hoắc Hải Phong không nói lời nào, anh dùng một giọng điệu lạnh nhạt mà trần thuật: “Không cần tôi nói thì cô cũng biết thủ đoạn của Tô Kiến Định ghê gớm tới cỡ nào. Bây giờ tôi không đụng nhà họ Trần được nhưng không có nghĩa là Tô Kiến Định cũng không.
Tôi sẽ luôn luôn nhìn chằm chằm cô, cô về nói với người đứng sau cô rằng tốt nhất đừng để tôi bắt được điểm yếu. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa toàn bộ nhà họ Trần xuống địa ngục'”
“Hải Phong, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, từ nhỏ em đã đi lẽo đếo theo anh. Chẳng lẽ anh không biết em là người như thế nào sao? Em không biết người phía sau gì đó mà anh nói, em không thẹn với lương tâm của mình”
“À..” Gương mặt của Hoắc Hải Phong lại càng thêm lạnh lùng, trong mắt Hướng Minh tràn ngập sự châm chọc: “Nếu như để tôi tìm ra được chứng cứ, thì tôi sẽ bắt cô nhảy lại một trăm lần theo cách mà Quỳnh Thy đã nhảy xuống”
Điếu thuốc chỉ còn một nửa, Hoắc Hải Phong trực tiếp dúi vào gạt tàn cách đó không xa, rõ ràng sự kiên nhẫn của anh đã tới giới hạn. Có một số người mà anh còn chẳng bằng lòng đối diện với họ, dù chỉ là thời gian một điếu thuốc.
“Hải Phong, em…” “Cút” Hoắc Hải Phong còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, anh không muốn nghe tiếng của Trần Mộc Châu nữa, anh nhắm mắt lại rồi dựa vào ghế.
Nhiệt độ trong văn phòng hạ xuống một cách nhanh chóng. Cuối cùng Trần Mộc Châu cũng cắn răng rồi lui ra ngoài.
Thằng điên Tô Kiến Định cuông em gái kia đã trở về, đúng là Trân Mộc Châu nên đi sắp xếp một số việc.
Người gây ảnh hưởng tới kế hoạch của cô ta thì đều phải nên biến mất khỏi thế giới này. Cũng may là Hoắc Hải Phong nhắc nhở cô ta, nếu như Tô Kiến Định đã nhằm vào cô ta thì anh ta nên biết mất theo Tô Quỳnh Thy thì hơn. Thằng điên đó từ nhỏ đã thế rồi, không biết đã làm hỏng bao nhiêu kế hoạch của cô ta rồi.