Vũ Thuần Tử được hạ nhân Vân gia điều đến một căn phòng lánh tạm, cách biệt viện không xa, nơi này tuy không được xa hoa như hắn nghĩ, nhưng cũng cảm thấy khá sạch sẽ.
Phòng của hắn bài trí rất đơn giản, có một chiếc giường tre, lót tấm đệm màu xanh giữ ấm, giữa phòng được đặt một chiếc bàn hình vuông, bên trên còn để một khay trà.
Bài trí có phần giống với các bộ phim cổ trang.
Nơi hắn ở nằm ở phía sau khuôn phòng, mà biệt viện của Vân Bích Vận lại nằm trung tâm đại điện.
Vũ Thuần Tử muốn đi qua đó phải vượt qua một dãy nhà.
Nói chung cũng không có bao nhiêu xa xôi, tầm năm mười phút là tới nơi.
Sau khi hắn bước vào Vân gia thành công, liền dấy lên một làn sóng dữ dội, không ít thanh niên tài tuấn còn chưa diện kiến, liền cảm thấy tò mò không thôi.
Bọn hắn thắc mắc, Vũ Thuần Tử có tài đức như thế nào, lại khiến Vân Bích Vận đồng ý để hắn ở rể?
Nhưng sau khi nghe nhiều người bàn tán xôn xao, không ít người cũng hiểu được nguyên do bên trong.
Một người mang Thập Sắc Hắc Linh Thể, lại còn đột phá mở ra Linh Căn chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đây đúng là vô tiền khoáng hậu, trăm vạn năm mới đạt được một người.
Nhiều người trong lòng âm thầm mang ghen ghét, tại sao bọn họ không có được thiên tư như thế?
Chỉ là sau khi bọn hắn nghe xong mọi chuyện, về việc Vân Bích Vận chỉ tạm thời cho hắn ở lại Vân gia ba năm, trong vòng ba năm đó phải nhanh chóng tu luyện đến Trúc Cơ cảnh.
Điều này khiến không ít người á khẩu không nói nên lời, đồng thời có chút đồng cảm với tên thiếu niên Vũ Thuần Tử.
Cũng có người cười trong sự đau khổ, ba năm đột phá đến Trúc Cơ là điều không thể nào hoàn thành, bọn họ đều có chung một suy nghĩ, sớm muộn gì tên Vũ Thuần Tử kia cũng bị Vân gia đuổi ra khỏi.
Thời gian ba năm, không hề có danh phận bên trong, bọn hắn tự nhiên có thể tự do chèn ép!
Nghĩ tới đây, không ít người nở một nụ cười lạnh.
Mà tại Vân gia phía tây, nằm sâu trong đại sảnh chính, một người trung niên bốn mươi tuổi, mặc y phục màu xám, khuôn mặt to bự hình chữ O, cặp mắt một mí híp lại thành một đường dài, sống mũi tẹt, miệng hơi to, người này chính là Vân Cổ Nhuế, gia chủ của Vân gia phía tây.
Nét mặt của hắn lúc này càng thêm âm trầm, nhìn về đám người bên dưới, sau đó quét đến thân ảnh của một người đang đứng dưới đại sảnh.
Người này không có gì xa lạ, nếu Vân gia phía đông người đến đây, liền nhận ra hắn.
Chỉ thấy hắn mặc y phục màu xanh, thân hình chỉ cao một mét sáu, mắt dẹp, mũi cao, miệng rộng, tổng thể khuôn mặt hình chữ V, hai má gầy gò hóp vào bên trong.
Người này không phải ai khác, chính là nhị trưởng lão của Vân gia phía đông, Vân Nam!
Lúc này, Vân Cổ Nhuế liếc nhìn Vân Nam một lúc, sau đó nhíu mày thật sâu hỏi.
"Ngươi nói, Vân Tiêu tìm được người có Thập Sắc Hắc Linh Thể? Lại còn trong trắc nghiệm thạch mà mở ra Linh Căn?"
Vân Nam khom người, một dạng cung cung kính kính đáp.
"Đúng vậy! Lần này ta cảm thấy kế hoạch có sự thay đổi, cho nên đến bẩm báo ngài!"
"Nói như vậy, kế hoạch quả thực có sự thay đổi!"
Vân Cổ Nhuế trầm giọng nói, liên quan đến Vân Tiêu tuyển rể, lại còn mang về thiên tài có một không hai tại đại lục, càng khiến Vân gia phía tây của hắn có sự uy hiếp lớn.
Nếu tên kia là phế vật, Vân Cổ Nhuế sẽ không có bao nhiêu lo lắng, nhưng mà ngược lại, càng khiến hắn phiền não.