• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bỗng nhiên một người cảm thấy ngứa mắt, không vừa ý liền lên tiếng quát, khiến Vũ Thuần Tử cùng Vân Diệu ngây người, nhìn về phía người này.  

 

Phát hiện ra là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, ngũ quan tương đối dễ nhìn, nhưng không được coi là anh tuấn, thân cao một mét tám, trên tay còn mang một thanh đại đao màu bạc, nhắm thẳng về phía hắn chỉ vào.  

 

Tu vi của tên này, chỉ là Phát Mạch cảnh ngũ trọng, cùng với Vũ Thuần Tử một cấp bậc.  

 

Vũ Thuần Tử không khỏi sửng sốt, bản thân đến Vân gia chắc cũng không ít người biết tới rồi chứ? Tại sao tên này còn chưa cập nhật tin tức? Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng giải thích.  

 

"Ta vừa mới đến Vân gia, còn không biết nhiều thứ, nếu có gì quấy rầy thì xin các hạ tha lỗi."  

 

Vân Cảnh Huy nhìn cảnh này, không có ra mặt giúp đỡ, ngược lại muốn nhìn xem kịch vui.  

 

Còn về phần Vân Đoạn Thi thì khác, nàng có chút bất mãn về tên Vân gia đệ tử, nhưng không hề có nói ra, nhắm mắt mặc kệ bọn họ tùy ý.  

 

"Vân Thành, đây là khách do gia chủ mời đến, ngươi không được lỗ mãng!"  

 

Vân Diệu không hề như hai người kia, trực tiếp đứng ra nói.  

 

Thiếu niên gọi Vân Thành kia, nghe Vân Diệu nói như vậy, liền sửng sốt một chút, nhưng sau khi nhìn thấy tu vi của Vũ Thuần Tử ngang bằng mình, hắn liền không tin tưởng, cười lạnh nói.  

 

"Vân Diệu tiểu thư, tên này có tài cán gì để Vân gia chủ tự mình mời hắn về? Ta nghĩ hắn đang cố gạt các ngươi mà thôi!"  

 

"Vân gia gia chủ mời đến? Không lẽ là Vũ Thuần Tử? Thiên kiêu mới nổi mang Thập Sắc Hắc Linh Thể? Con rể tương lai của Vân gia ta?"  

 

Có không ít người nhanh chóng nhận ra Vũ Thuần Tử, kinh hãi bật thốt lên.  

 

Mà Vân Thành bên kia không hề để tâm đến, ngược lại càng muốn làm khó Vũ Thuần Tử.   

 

"Ngươi chớ trêu chọc hắn, không thì hậu quả tự ngươi gánh chịu!"  

 

Nét mặt Vân Diệu trở nên khó chịu, gắt giọng nhắc nhở.  

 

"Hừ! Cho là khách thì cũng không nên đứng gần Vân Diệu tiểu thư, hắn không xứng!"  

 

Vân Thành hừ lạnh, ngang ngược đáp trả, hắn cũng là một thành viên theo đuổi Vân Diệu, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn nam nhân xa lạ đoạt dưới tay.

Nghe điều này, Vũ Thuần Tử chợt giật mình hiểu ra, thì ra là đang ghen tị bản thân đứng cạnh người trong lòng của hắn.   

 

Vũ Thuần Tử chợt nở một nụ cười đê tiện, mặc kệ tên kia sắp đạt tới biên giới bạo nộ, liền nhích lại gần nữ nhân bên cạnh, tự ý luồn cánh tay qua vòng eo Vân Diệu ôm lại, khuôn mặt càng là hất lên cao, lộ ra vẻ trêu tức.  

 

Sau đó nổi giận gầm rống.  

 

"Khốn kiếp, buông nàng ra!"  

 

Vân Cảnh Huy cũng bị cảnh này làm cho chết lặng, nét mặt hắn trở nên thâm trầm, nếu ánh mắt có thể giết người, Vũ Thuần Tử sớm đã chết ngàn lần.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK