• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh tay thần hồn to lớn nắm chặt nó trong hư không, đang dần dần hấp thụ linh căn, khiến cặp song nhãn không ngừng kêu lên sợ hãi.  

 

Vũ Thuần Tử ở một bên kinh ngạc chứng kiến, trong lòng không ngừng nổi sóng, cảm nhận khí tức trong cơ thể xảy ra dị biến, thân thể càng trở nên cứng rắn hơn.   

 

Bên trong phía trên đan điền, liền hình thành một vòng xoáy nhỏ, chỉ trong chớp mắt, vòng xoáy này hóa thành một sợi dây màu kim tinh, thân thể đang không ngừng nhấp nhô lên xuống, tựa như một con giun hấp thu chất dinh dưỡng.  

 

Cảm nhận điều này, hắn liền nở một nụ cười nhẹ, liếm bờ môi tham lam, nói.  

 

"Thần linh căn, hóa ra chỉ là một con giun bé! Nhưng như vậy cũng tốt, nó khiến ta cảm thấy rất thoải mái."  

 

Thần linh căn đang dần dần tiêu hao lực lượng, cặp mắt tràn đầy không cam lòng nhìn về phía Vũ Thuần Tử, rống giận kêu.  

 

"Ngươi dám làm trái thiên đạo, sẽ bị trừng phạt sớm thôi."  

 

"Xùy! Linh căn cũng chỉ là linh căn, có gì hơn? Nếu thiên đạo dám đến, ta liền đập thiên đạo!"  

 

Vũ Thuần Tử chợt cười khẩy, liền mạnh miệng đáp trả.  

 

Câu nói này, khiến Thần linh căn muốn tức đến lộn ruột, sức lực cơ hồ đã gần như cạn kiệt, nó chỉ đành bất lực chấp nhận số phận, cặp mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Vũ Thuần Tử cười lớn, nói.   

 

"Ta muốn xem xem, ngươi sẽ sống tới bao lâu, khi người chết ta cũng tự động thoát ra ngoài."  

 

Sắc mặt Vũ Thuần Tử không khỏi trầm xuống, lạnh giọng đáp.  

 

"Ngươi cứ đợi đến khi đó đi! Ta sẽ sống an an ổn ổn đến khi bất tử!"  

 

"Bất tử? Ha ha ha… Đúng là buồn cười, thiên hạ này, không ai có thể đạt tới cảnh giới bất tử, chỉ bằng ngươi mà muốn nó sao?"  

 

Thần linh căn yếu ớt cười gằn nói.  

 

"Làm sao ngươi biết không có ai?"  

 

Vũ Thuần Tử không cho là vậy, liền lạnh lùng hỏi. Hắn cũng không ngờ tới, thần linh căn lại sinh ra linh trí như thế này, lại hiểu biết rất rõ về mọi thứ.  

 

Nếu không phải nó là linh căn, cần cắn nuốt để hoàn thành linh căn của chính mình, thì Vũ Thuần Tử đã sớm đem nó mang theo bên người, sau này tất sẽ có rất nhiều lợi ích, cũng hiểu thêm về vô số điều tò mò.  

 

Đáng tiếc!  

 

Nhìn thần linh căn đang ngày càng nhỏ lại, mà linh căn trong cơ thể cũng càng trở nên rõ rệt hơn, khuôn mặt Vũ Thuần Tử lộ ra nụ cười hiếm thấy.   

 

Trải qua một khoảng thời gian, thần hồn của Vũ Thuần Tử đã đem linh căn kia cắn nuốt hoàn toàn, mà viên ngọc màu vàng kim trong chín viên ngọc lơ lửng trên đỉnh đầu thần hồn, liền trở nên sáng rực hơn so với lúc đầu, nhưng cũng chỉ là một ánh sáng le lói mà thôi, tám viên kia còn lại, cũng không hề phát ra ánh sáng.  

 

Điều này khiến Vũ Thuần Tử nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ chín viên ngọc này cần linh căn để dung nạp?  

 

Dựa theo màu sắc linh căn trong đan điền của hắn, hẳn là màu kim, mà lại trùng với viên ngọc màu vàng kia. Như vậy, sau này có nên hấp thu thêm linh căn?  

 

Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, âm thanh từ bên trong hệ thống lại lần nữa vang lên.  

 

"Ting! Chúc mừng ký chủ đạt tới nhất hệ kim tinh linh căn, nhận được một tô bánh canh, hàng Việt Nam chất lượng cao. Tác dụng cải tiến thân thể, tăng cường năng lực phòng thủ, cộng thêm lực sắc bén khi ra đòn."  

 

"Cái mẹ hệ thống!"  

 

Vũ Thuần Tử kém chút kinh ngạc rớt cằm.  

 

Một tô bánh canh này, tại quê hương hắn chỉ được ngon với ngon, không ngờ khi rơi vào tay hệ thống lại có tác dụng lớn như vậy.  

 

Mở ra trang bị kho đồ, phát hiện bên trong vậy mà hiện ra một hình ảnh của một tô bánh canh, tổng cộng có bún bánh canh, hành, hẹ, thịt, trứng cút…  

 

Đây là thứ mà hắn không bao giờ quên được, hệ thống đúng là hiểu ý hắn, xuyên qua nơi đây, vẫn không quên tặng món ngon cho chính mình thưởng thức.  

 

Trở lại quảng trường Vân gia, Vân Tiêu, Vân Bích Vận cùng nhiều cao tầng chăm chú nhìn vào thiếu niên trước mặt, trong lòng đều tràn ngập chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK