Ngay khi Vũ Thuần Tử đang có việc quan trong, đột nhiên một bóng người mặc hồng y lướt tới, vội vàng nắm chặt cánh tay hắn, đem hắn bay vút lên cao với tốc độ cực kỳ nhanh.
Vũ Thuần Tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền bị nhấc bổng lên không, tiểu kê kê cũng vì vậy mà xả nước khắp nơi.
"Này…"
Vũ Thuần Tử hoảng sợ kêu lên.
Nhưng khi hắn nhìn kỹ người đến, liền im bặt lại.
Người này không phải ai khác, chính là nữ nhân oan gia ngõ hẹp, Nam Cung Nguyệt Sương.
Hắn nhanh chóng đem tiểu đệ nhét vào đũng quần, hoảng hốt hỏi.
"Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Đi về!"
Nam Cung Nguyệt Sương chỉ lạnh nhạt quăng một câu, khiến Vũ Thuần Tử im lặng.
Về nhà? Hắn có nhà sao?
Đương nhiên hắn không có, nhưng Nam Cung Nguyệt Sương không thể không có!
"Về nhà ta!"
Nam Cung Nguyệt Sương lạnh nhạt nói, thân ảnh nàng bỗng chốc biến mất phía chân trời.
Vũ Thuần Tử trong lòng còn đang hoang mang.
Nữ nhân này không phải nhìn trúng hắn rồi chứ? Mới vừa nãy định chém chém giết giết, chỉ trong vòng chưa được nửa ngày liền thay đổi thái độ, trực tiếp bắt hắn mang về?
"Uy uy, ngươi không phải để ý ta rồi?"
Vũ Thuần Tử kinh ngạc hỏi.
"Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"
Nam Cung Nguyệt Sương không có nhìn lấy hắn, dung nhan xinh đẹp trên mặt không hề có tí cảm xúc nào, âm thầm lạnh lùng lên tiếng.
Hắn cảm giác nàng lúc như khối băng lạnh ngắt, đôi lúc lại như ngọn lửa bùng cháy, không vừa ý liền đem mọi thứ thiêu rụi.
"Này! Có thể cho ta hỏi, ngươi định mang ta đi đâu?"
"Tới Bắc Vực, Băng Linh Tông!"
Giọng nói của nàng vẫn lạnh như cũ, khiến Vũ Thuần Tử có chút cụt hứng, đành ngoan ngoãn tận hưởng làn gió mát, cùng với hương thơm nữ nhân truyền đến, thỉnh thoảng hắn còn giương mắt ngắm nhìn phong cảnh chung quanh bên dưới.
Dọc đường hai người vượt qua không ít thành trì lớn, nơi này khiến Vũ Thuần Tử được một phen mở rộng tầm mắt, ngoài phong cảnh đẹp như tranh vẽ ra, thì các kiến trúc tại nơi đây cũng hấp dẫn không kém.
Hắn cảm giác bản thân xuyên qua đúng là một chuyện kỳ diệu, cũng như bao nhân vật trong tiểu thuyết đều có.
Nếu nói như vậy, bản thân hắn chính là người mang khí vận chi tử? Được một lão nào đó để ý? Sau này sẽ gánh vác trọng trách lớn hay sao?
Nghĩ tới đây, nội tâm Vũ Thuần Tử tràn đầy nhiệt huyết sôi trào, nếu ông trời cho hắn cơ hội, hắn không thể nào làm phật lòng được.