Đối với việc trong nhà bọn họ, Vũ Thuần Tử từ chối nghe thêm, hắn không muốn dính thêm quá nhiều rắc rối.
Đoàn người Vân gia lúc này đã rời khỏi quảng trường, tiến về Vân gia trụ sở.
Cùng lúc này, ở cách quảng trường không xa, một thiếu niên tầm hai mươi, hai mươi mốt, thân hình cao lớn, mặc y phục màu lam, trên tay còn cầm theo một thanh sáo trúc, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ, giống như là bước ra từ trong tranh.
Ngũ quan người này, vậy mà không thua kém chút nào Vũ Thuần Tử, đều anh tuấn bất phàm như nhau.
Chỉ thấy hắn mang thanh sáo trúc trong tay đung đưa qua lại, bước chân nhàn nhã bước đi không có chút nào khí thế trầm trọng.
Điều đặc biệt chính là, trên đầu người này, vậy mà ẩn ẩn có một vòng sáng hình tròn màu đang lơ lửng.
Nếu có Vân Bích Vận tại đây, sẽ cực kỳ khiếp sợ lẫn kinh hỉ, ngay lập tức nhận ra được người này, chính là người mà Y Tiên tiên đoán.
Nhưng đáng tiếc, nàng đã sớm rời khỏi quảng trường từ lâu.
Thiếu niên này vừa mới tới nơi, nhìn chung quanh một hồi lâu, sờ cằm khó hiểu hỏi.
"Không phải tuyển rể mất hai ngày sao? Sao chỉ mới nửa ngày đã không thấy ai rồi?"
Xung quanh nơi này, vắng không có một bóng người, ngay cả cộng rác cũng không còn tồn tại, đìu hiu tựa như một sa mạc.
Nhìn vết tích còn sót lại bên dưới khán đài, hắn liên hiểu ra mọi chuyện.
Không phải không có ai, mà là đã xong xuôi từ sớm, chỉ là do hắn đến trễ mà thôi, tuy rằng không biết thiếu nữ Vân gia dung mạo như thế nào, có xinh đẹp như lời đồn hay không, nhưng hiện tại xem ra, không cần nhất thiết phải tìm hiểu nữa.
Bởi vì hắn không có quá nhiều chú tâm vào mỹ nhân nọ, mục đích hắn đến đây, chỉ muốn giao lưu so tài một phen.
Thiếu niên không khỏi thở dài phiền não, hắn gọi Diệp Vấn Thiên, mới từ Diệp gia rời khỏi gia tộc đi lưu lạc nhân gian, muốn tìm con đường trở nên mạnh mẽ.
Tình cờ đi ngang qua đây nghe được, có đại hội tỷ võ, cho nên Diệp Vấn Thiên mới chạy tới nơi này.
Chỉ là hắn đã bỏ lỡ cuộc vui lần này.
"Nghe nói tại Bắc Vực sẽ tổ chức đại hội võ lâm, có tất cả ba đại tông môn nơi đây tham gia, ta thật muốn xem xem, bọn hắn lợi hại hay là Diệp gia ta lợi hại."
Diệp Vấn Thiên khẽ thầm nói, trong lòng không khỏi háo hức nghĩ đến.
"Thời gian từ đây tới đó hẳn là còn ba năm nữa, như vậy cũng tốt, bắc vực rộng như thế này, ta muốn tiêu dao cho đã, sau đó lại đến tham chiến cũng không muộn, tiện thể nâng cao thực lực của chính mình lên một tầng."
Hắn vừa nói xong, liền không có nán lại, trực tiếp đi thẳng về phía trước, xuyên qua Vân gia mà không hề hay biết, bản thân đã bị người khác cướp đoạt khí vận.
Vũ Thuần Tử sau khi đi vào Vân gia, rất nhiều thanh niên tài tuấn sau khi nhìn thấy hắn, ngay lập tức ai nấy đều đề phòng nhìn nhau, trong mắt bọn hắn chứa đầy sự ghen tỵ.
Vân gia phía đông nằm tại một bờ ven sông, dọc chiều dài theo sườn núi, phía bên kia sông chính là Vân gia phía bắc, cả hai kết nối bằng hai cây cầu đi vào cổng chính hai bên.
Tại giữa sông có một khán đài rộng lớn nổi trên mặt nước, Vũ Thuần Tử vừa nhìn liền kinh ngạc không thôi, cũng không khó suy đoán ra, đây hẳn là nơi để hai bên tỉ thí với nhau.
Ở phía đông này có năm vị Trúc Cơ cảnh làm trưởng lão, cùng với Vân Tiêu gia chủ là sáu người.
Vũ Thuần Tử hiện tại đang đứng trước một khán đài nhỏ, nằm tại trung tâm Vân gia phía đông, ngay cạnh đó có một cây trụ màu ngọc bích, đối với cái này, Vũ Thuần Tử không có gì xa lạ.